Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 2 - Cuộc hội thoại trong mơ

    C.h.a.p.t.e.r 2
    Cuộc hội thoại trong mơ



    Ả ngồi trên bờ đá, đôi tay ngọc ngà vờn đuổi trên chiếc guồng quay bằng gỗ sồi cũ kỹ, khuôn mặt thấp thoáng sau mái tóc trắng tinh như tơ tuyết đầu mùa. Ta ngắm nhìn muôn vàn sợi tinh nguyên đan quyện vào nhau, nhảy múa theo từng hơi thở của đất trời trên những ngón tay uyển chuyển. Chợt, nhớ đến công việc đang dở dang, Ta quay lại đôi tay gầy guộc của mình.

    Thở dài, Ta hỏi Ả cho đến bao giờ mới là Thời Điểm. Đưa lời theo làn gió nhẹ, Ả mỉm cười trong tiếng kẽo kẹt của Số Phận một guồng quay.

    Gió bảo Ta rằng, sẽ rất sớm.

    Ta thỏa mãn, quay về với mảnh da dê cũ rách. Bắt đầu chấm mực.




.


Thịch.

Thịch.

Tiếng nói vọng về từ xa, ai vậy?

“Faith! Hãy ở lại, Faith!”

Faith...Faith, cái tên thật quen thuộc.

“Faith! Khỉ thật! Hãy ở lại với chúng tôi, Faith!”

À…

“FAITH!”


Tôi là Faith.







Nước biển mặn chát tuôn vào miệng, Faith chợt cảm thấy mắt cay xè, thân thể nàng như có ngàn kim xuyên qua, đau buốt đến tê người…đến nỗi một cử động nhỏ cũng đủ khiến từng sợi dây thần kinh giãn ra, rồi đứt bặt.


Ta nguyền rủa ngươi, Đấng Cổ Xưa!

Nước tràn cả vào miệng, vào cổ họng, vào cuống phổi.

Nhưng Đấng Cổ Xưa là ai?

Nước khiến hơi thở của Faith ngày càng đứt đoạn. Vậy mà, nàng không thể nào, không tài nào cử động. Sau một giây, miệng lại tóm lấy không khí ùa vào như bãi đất khô gặp nước sau nhiều ngày nắng hạn. Nàng há miệng đớp lấy từng hơi thở, từng tiếng kêu của sự sống.

Mở tròn đôi mắt, Faith trông thấy một bóng cây—à không, một bóng người đứng trên mỏm đá, đôi mắt long lên ánh hổ phách hoang dại. Nàng cố duỗi tay về phía người đó, miệng rên không thành lời.

"Cứu…"

Một vật thể ánh kim vụt xuống, đồng tử Faith chợt co lại khi thanh kiếm bén nhọn xuyên qua cơ thể.

Cả ngươi—Đấng Cổ Xưa, cả Loth, cả hắn, và cả ả! Không ai có thể cướp đi những gì thuộc về ta!

Nước biển bỗng dưng không còn mặn. Một màu đỏ lan tỏa trước mặt. Nàng tưởng mình lại sắp buông xuôi...bởi màn đêm ngày càng kéo nặng trên đôi mắt, trên mọi cử động của cơ thể, đến nỗi cái đau xuyên buốt qua nhiều vết thương cũng như tê dại.

“…Hãy nhớ lấy, Synahr Baislinger, thời điểm ta vong mạng cũng là ngày ngươi tận thế…”

Faith giật mình khi chợt nhận ra từng chữ đanh chắc đầy oán khí lại thốt ra từ chính miệng mình.

Cazach—cedoik—gravante!


Lại một màu trắng.












Faith bừng tỉnh. Ánh sáng chói lòa làm đôi mắt nàng nheo lại.

Rốt cục mình đã tỉnh dậy. Cơn ác mộng thật kỳ lạ.

Kỳ lạ hơn, là mình đã thực sự !

"Tỉnh giấc rồi, mầm non bé nhỏ?
Quả thật. Cuối cùng."

Chờ đã...!?

Faith nhắm nghiền mắt, rồi lại vụt mở, mọi vật vẫn trắng xóa.

Cái quái gì thế này? Không lẽ mình lại xúi quẩy đến nỗi mắt cũng mù luôn?

"Niềm Tin không mù lòa, một phẩm vị chân chất,
Tuy kẻ giữ nó không-thể-thấy, do đó ngươi
Giờ đây, hơn bất cứ lúc nào. Phải rõ ràng mọi vật."

Trời đất, chắc là do ảnh hưởng thuốc mê, bây giờ mình lại nói chuyện với bản thân—và bằng vần điệu thơ ca! Chúa! Thơ cơ đấy!




"Thời Điểm, đã kề bên,
Đón ngươi, Ta đã đến."



Faith chớp mắt, nhưng cũng không rõ mình đang làm gì, bởi mọi vật xung quanh vẫn trắng một cách đáng sợ. Nàng đưa đôi bàn tay lên, giật mình vì không thấy được chính da thịt mình. Vẫn là một màu vô sắc. Không cảm giác, không chuyển động, không cả tiếng hơi thở.

Faith chợt nhận ra.

Mình đã chết?

"Chết? Niềm tin không thể, vì
Bản thân nó không hề thở,
Đưa ngươi đi, Ta đã đến."


Đi? Đi đâu?


"Về nơi mà ngươi
Đáng thuộc về."

Thật là điên rồ! Hết sức điên rồ! Giấc mơ quái lạ.

"Mơ. Không là mơ.
Hiện thực và mộng chỉ cách nhau bởi một sợi tơ nhỏ,
Giấc mơ mà ngươi bị từ chối
Là hiện thực ngươi được ban cho.
Mầm non bé nhỏ,
Thuộc về ngươi, đây chính là hiện thực."

'Hiện thực' của tôi? Bà nói gì thế? Thế giới của tôi là trong gian phòng trắng, với chiếc giường trắng, tấm màn trắng.

"Hiện thực như làn khói ảo,
Giấc mơ tỏa sáng như sao.
Đi về nơi mà ngươi thuộc về, Faith.
Sợ, đừng!
Ranh Giới đã mở."

Không! Tôi không muốn đi đâu cả! Tôi muốn trở về! Tôi ghét cái màu trắng lạnh lẽo, ghét thứ mùi sát trùng, ghét lẫn những con người giả tạo dưới lớp vải trắng toát. Nhưng-tôi-muốn-trở-về!

"Liadith đã vi phạm Ranh Giới, do duyên số
Lời thề vẫn tươi rói trên môi, kẻ tội đồ.
Không thể quay về. Ranh Giới
Không cho phép đợi."

Lời thề? Liadith? 'Ranh Giới'? Cái quái gì—? Tôi không biết bà đang nói đến cái khỉ gì! Thậm chí còn không biết bà và Liadith là thần thánh phương nào!

"Mười năm trên mặt đất, một giây ở Ranh Giới.
Mầm non của ta, cây cao cả một đời,
Không hình hài, ta mang
Không tiếng nói, ta sở hữu
Nhưng, sâu tận tiềm thức sáng
Mỗi sinh vật trên mặt đất trơn thu,
Ta tồn tại.
Là một Đấng Cổ Xưa, mãi mãi."

Tôi không hiểu bà—'Đấng Cổ Xưa'—muốn nói gì, nhưng nếu đúng thật là tôi đã chết thì hãy đưa tôi về với Chúa, hoặc làm cái gì đó để chuyện điên rồ này chấm dứt!

"Chết? Thân xác thối rữa? Lụi tàn hơi thở?
Chết, linh hồn một Mara'sika? Không bao giờ!
Ranh Giới rạn nứt. Niềm Tin dã dượi.
Chui rúc ở góc trắng của quả tim loài người,
Nó đang cười rộ.
Ta có một hẹn thề phải làm tròn,
Ngươi có một số phận để khát khao.
Đổi lại cho sứ mạng ngươi chào đón
Ta sẽ ban cho ngươi. Bất kỳ cuộc sống nào."

Bất kỳ cuộc sống nào?

"Ay,
Hạnh phúc, một gia đình
Lành lặn, một đôi chân
Ấm cúng, một mái nhà
Vẹn toàn, một mạng sống
Những gì ngươi ước mong. Tất cả."

Tôi không mong ước những điều đó.

"Dối người, dối đời, dối cả thần linh
Nhưng tội lỗi nhất, dối cả chính mình.
Lo, không cần.
Leo lắt như lửa trước gió, đây không phải
Chỉ lời hứa nhạt trên môi trần tục.
Lời thề từ Đấng Cổ Xưa, đây lại chính là."

Tôi...

"Màu đỏ của hồng bào, Y'tellarien tồn tại một Kỵ Sĩ,
Baislinger là họ, kẻ hắc mao mang cái tên của Sự Căm Thù
—Synahr.
Số mệnh cần được kiên trì
Lời thề cần được hong sưởi
Kết chiếc vương miện bẳng sự thống trị,
Dệt tấm hồng bào bằng máu tươi,
Đặt Kẻ Hủy Diệt lên ngai vàng
Để chiến tranh nuôi dưỡng hòa bình trong vòng tay gang.
Chỉ có vậy, Ranh Giới mới hồi tỉnh
Bóng đêm mới không lu mờ bình minh
Lương tâm mới không cắn rứt yên bình
Tình yêu mới không làm mệt toan tính
Giấc mơ có xâm lấn hiện thực?
Mặt đất có đè bẹp bầu trời?
Nó, sâu trong góc trắng khấp khởi
Có nuốt trọn Chúng Ta?

Số Phận của một đời,
Hãy đuổi theo, trên con đường muôn ngã."

Tôi...tôi chỉ là một cô gái bệnh tật gần chết, đôi chân què quặt không đi được, làm sao tôi có thể đặt được ai lên ngai vàng?...Tôi biết rồi, đây chắc hẳn chỉ là một trò đùa quái ác của tiềm thức, thứ giấc mơ mà trẻ con lên bảy thường gặp khi đọc quá nhiều sách viễn tưởng. Ha, đúng vậy! Gì mà kết vương miện rồi cả dệt hồng bào? Theo đuổi số phận? Buồn cười! Số phận cơ đấy—Bà nghĩ tôi là người cổ đại hay sao?

"Số Phận, đổi thay là điều không-thể
Nhất định? Nó cũng không-hề.
Số Phận, con người kêu la—Sự Cân Bằng, Ta đáp trả
Nó, chỉ đơn thuần là một tiếng gọi
Mà, chúng ta phải phản hồi
Như vậy. Giản đơn. Vô đối.
Hãy đi, bé nhỏ một mầm măng
Bện chặt đường tơ của Sự Cân Bằng
Tìm tên Kỵ Sĩ của Số Phận
Cùng một kiếp người, ngươi và hắn."

"Số Phận đã lên tiếng. Tìm Synahr Baislinger."

2 nhận xét: