Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 22 - Khai mở



    C.h.a.p.t.e.r 22
    Khai mở




Ba tuần đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Faith Mariowen.

Du mục Ri'ef đã chứa chấp họ, và chuyện đó đến từ một mối ân giao giữa Synahr và Otiũmana, Tộc trưởng của bộ tộc tự do này. Họ du hành đến Socarlei trong những khoang xe nối đuôi nhau trên không trung, muôn vàn cánh chim bay quanh như bầu bạn cùng kẻ du mục. Ban ngày, người chiến binh thô thiển, một cách vụng về, cầm cây lược ngà chải đầu cho phu nhân; hay ôm nàng vào lòng và kể về những chuyện rất cũ, ngớ ngẩn của tuổi thơ bị quên lãng. Đêm về, hàng chục cỗ xe thuộc các gia đình khác nhau trong tộc vây tròn trên mặt đất. Họ ngồi đó, tận hưởng ngọn lửa bập bùng ở giữa, xung quanh là người du mục trong váy áo sặc sỡ, tay cầm bát đồng mạ bạc nhảy múa để ca ngợi tự do và hòa bình.

Ri'ef. Trong cổ ngữ nghĩa là 'hòa bình'. Và chân thật với cái tên đó, những con người du mục là biểu tượng của sự hài hòa giữa vạn vật.

Faith và Synahr đã sống trong hòa bình vào những ngày như vậy, một hòa bình trọn vẹn, cả thể xác lẫn linh hồn. Trong những giở phút tối nhất của đêm đen, sau ái ân; người thiếu nữ trải mình trên lồng ngực của tình nhân và nghĩ mãi về những lời tiên tri, những dạy bảo, những tâm tình khó hiểu của Y'tellarien. Mặt nước quá yên ắng khiến nàng cảm thấy bất an. Đối với Faith, cuộc sống không bao giờ trầm tĩnh, nó giống như một chữ 'W' in hoa, cứ lên rồi lại xuống. Và nàng e rằng mình chỉ mới ở đỉnh thứ nhất của con dốc, không biết lúc nào sẽ tụt xuống vực sâu.

Nhưng ít ra thì, nàng nghĩ, xin hãy để khoảng thời gian này kéo dài thêm một chút.
Rồi lại một chút.

Một chút đó kết thúc quá nhanh.



Ngày thứ hai-mươi-hai du hành cùng Ri'ef. Họ bắt đầu tụt xuống vực sâu.



"Mos Darangk!" một người du mục la lên kinh hãi vào sáng hôm đó, khi bầu trời vẫn còn kéo màn xanh thẫm.

Ba mũi lao đỏ, đuôi mang dấu hiệu Đường-Rồng-Đạo, đang lao mình về phía đoàn xe Haitar.

Tộc trưởng Otiũmana nhào ra khỏi khoang xe, mái tóc bạc dài ngang lưng không ngừng tốc bay trong gió, hàng chục khuyên đồng nhỏ trên vành tai xô đầy vào nhau nghe lạo rạo. "Mos Darangk? Không thể nà—"

Lời nói chưa dứt, mũi lao đỏ mang theo hơi thở của pháp thuật đã trượt ngang qua má, Otiũmana gồng mình đón nhận sự bỏng rát xé thịt. Ở phía sau ông, ba cỗ xe đang bùng lên lửa xanh, đàn bà và trẻ con đua nhau thoát khỏi chúng, ném người lên những con Haitar đang bấn loạn gần đó. Trước mặt họ, hình ảnh Mos Darangk thần thánh với mái tóc trắng như mây và làn da ánh lên chất đồng, hiện ra như vị Thần chiến tranh Cius. Trên tay kẻ này, một quả cầu pháp thuật đỏ thẫm đang chuyển thành hình mũi lao tiếp theo.

"Dừng lại! Hỡi Mos Darangk cao quý! Vì cớ gì ngài lại tấn công chúng tôi?" Otiũmana thét, cây gậy sồi trong tay quờ quạng giữa không trung khi ông cưỡi một con Haitar bay về hướng kẻ tấn công. "Chúng tôi là Du mục Ri'ef, nằm dưới sự bảo vệ của Hoàng Gia! Và Ri'ef chưa hề xúc phạm ngài!"

"Ngươi chứa chấp người mà ta cần giết," kẻ lạ mặt chỉ nói đơn giản.

Otiũmana lạnh người. Mos Darangk không bao giờ giết người, có chăng thì chỉ những kẻ quấy phá Thung lũng Sanctus của họ—chuyện mà chẳng con người nào, dù có dại khờ, dám làm. Kẻ trước mặt ông giờ đây chỉ có thể là một.

"Người…mà ngài cần giết?" giọng ông run rẩy.

"Đúng," kẻ lạ lên tiếng. "Loyl Ovango, một Kiếm Máu."

"Ngươi là Caedor Regis!" Otiũmana bất giác thốt ra cái tên trong đầu.






Faith nhận ra gã đàn ông hình dáng thanh nhã hệt các tượng đồng La Mã đó. Chẳng phải hắn là kẻ vượt sông Thang cùng họ sao? Tại sao hắn lại tấn công Otiũmana? Du mục Ri'ef nổi tiếng là bộ tộc của hòa bình, họ không bao giờ gây hấn với ai, lại càng không can dự vào những mối cừu hận thường xuyên giữa các bộ tộc. Đó là, chưa kể Ri'ef được che chở bởi Hoàng Gia Zoieus.

"Chuyện gì đang xày ra đấy?" từ sau lưng nàng, Synahr lên tiếng.

"Kẻ mà hình dáng kỳ lạ em đã nói với chàng đi cùng chúng ta trên sông Thang lúc trước, hắn đang tấn công những người du mục."

Đôi mắt vàng của Synahr lóe lên chút nhận thức. "Mos Darangk? Không thể nào, Mos Darangk không bao giờ can dự vào chuyện con người, lại càng không tấn công họ," chàng nói, nhớ lại phản ứng của gã Đường-Rồng-Đạo hôm ấy trước cảnh máu đổ trên thuyền. Hắn thậm chí không hề có một lời can gián. Khi thuyền cập bến, gã Mos Darangk cùng Thiên Mã của hắn chỉ lặng lẽ bỏ đi.

"Otiũmana gọi hắn là Caedor Regis," nàng nói khẽ, đầu vẫn còn ngoái ra khỏi khe cửa, mắt mở to nhìn hai bóng hình phía trên khoang xe của họ chỉ vài cái sải tay, tai dỏng lên nghe ngóng. "Hắn… bảo rằng đến đây để giết một người…Kiếm Máu gì đó."

Phía sau không có tiếng trả lời.

"Chàng nghĩ chúng ta nên làm gì? Em tưởng Du mục Ri'ef là những kẻ bất-khả—" lùi người quay lại, đôi mắt Faith mở to hốt hoảng, "—chàng đang làm gì vậy?!"

Gài lại mối nới trên áo chỉ sắt, Synahr nhấc lên giáp ngực sáng choang, một tay ngửa ra đưa về phía nàng.

"Lại đây, giúp ta mặc giáp vào," khuôn mặt chàng chợt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. "Ta tin rằng kẻ hắn đang tìm chính là ta."

"Nhưng—không thể nào! Hắn đã từng gặp chàng trên thuyền, lúc đó hắn không hề—"

"Lúc đó, ta đang 'bận'. Và hắn tôn trọng điều đó."

Faith ngước nhìn phu quân của mình, trên khuôn mặt chàng là sự cương quyết mà nàng chưa hề thấy trước đây, sắc hoàng kim ẩn chứa sự chết chóc và hận thù gay gắt. Tất cả những điều này đều đến ngay sau lúc cái tên Caedor Regis được thốt ra. Giữa họ có thù oán gì?

Faith đã không kịp hỏi điều đó. Trong một giây khi bàn tay chàng áp nhẹ lên trán nàng, thoáng qua trên mặt kẻ lạnh máu là một sự day dứt đến não lòng.
"Ta xin lỗi, nhưng ta không thể để nàng gặp nguy hiểm."

Và rồi tri thức nàng tắt lịm.











Faith tỉnh dậy bởi cảm giác mát lạnh trên má. Mở mắt, hình ảnh già nua của Otiũmana tràn vào khoảng không trước mặt. Nàng nhíu mày toan ngồi dậy, chợt nhận ra bản thân không hề cử động theo ý muốn. Nói đúng ra là, không thể.

Nàng đang bị trói.

Giẫy mạnh, đôi mắt xanh phóng về phía vị tộc trưởng du mục đầy cáo buộc. "Chuyện này có nghĩa là gì? Synahr đâu? Tại sao lại trói—?"

"Suỵt, con gái," Otiũmana lắc đầu, thở dài và ném khăn ướt vào thau. "Đúng như Synahr đã nói, con quả thật sẽ không ở yên. Dây trói là để bảo vệ con, Faith à."

"Bảo vệ tôi? Bảo vệ tôi khỏi cái gì?" nàng quát.

"Khỏi chính bản thân con."

Faith gượng dậy, mày vẫn chau lại. Chợt, nhận ra một điều gì đó, đôi mắt nàng mở to kinh hoàng.

"Ông vừa gọi… 'Synahr'!"

Một nụ cười thâm sâu nở chậm trên môi vị tộc trưởng. "Con cũng vậy, con gái à."

Đoạn, như nhận ra nỗi sợ trong mắt nàng, ông đặt bàn tay thô ráp của mình lên ngực nàng, nơi trái tim đang đập. Đây là một hành động thân thiết mà người du mục chỉ thể hiện với tộc dân của mình. "Đừng lo, bí mật của con sẽ an toàn với ta."

Đến cuối cùng, sau nhiều giây nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của người du mục; với sự nhẹ nhõm thầm kín, Faith lẳng lặng lên tiếng. "Cám ơn."

Rồi như chợt nhớ ra điều gì khi nhìn ra bầu trời rạng sáng đang di chuyển ngược lại ngoài cửa sổ, nàng hốt hoảng lên giọng. Một dự cảm âm u tràn ngập tâm trí.

"Synahr đâu?"

"Hắn đã ở lại"—Otiũmana khựng lại trước cái tên—"cùng Caedor Regis."

Dự cảm của nàng đã đúng.

"Ý ông là…?"

"Đúng vậy," ông gật đầu thểu não. "Synahr đã chấp nhận thách đấu cùng gã Sát-thủ Bội-đạo, dưới danh nghĩa của Kiếm Máu Loyl Ovango."

Không hề quan tâm đến cái danh xưng Sát-thủ Bội-đạo đến từ đâu, cũng chẳng cần biết cái tên Loyl Ovango có nghĩa gì; nàng bật người dậy, giọng điệu hoàn toàn phẫn nộ. "Và ông đã để chàng lại nơi đó? Ông biết quá rõ Synahr không thể…với ánh mặt trời!"

"Ta không thể làm được gì khác. Caedor Regis là một tội phạm nguy hiểm, sự bảo vệ của Hoàng Gia vốn không có ý nghĩa gì với hắn. Nếu ở lại, trước sau gì tộc dân của ta cũng bị lôi kéo vào những thù hận không đáng. Điều duy nhất ta có thể làm cho Baislinger là đem con đi."

"Thù hận không đáng?" giọng Faith kiềm nén, run rẩy. "Chỉ vì lãng tránh thù hận mà ông bỏ rơi mạng sống một con người?"

Tay vuốt nhẹ lên biểu tượng đầy màu sắc trên ngực áo mình, ông nhẹ nhàng lên tiếng. "Đây là cách sống của Ri'ef, con gái ạ. Hẳn con cũng biết ba vòng tròn này nghĩa là gì?"

Làm sao nàng không rõ cho được. Suốt ba tuần du hành cùng họ, đó là tất cả những gì nàng nghe thấy hằng ngày. Với tinh thần của biểu tượng đó, Ri'ef không hề bị cuốn vào những tranh chấp, máu lửa, phiền muộn của 235 bộ tộc còn lại. Faith đã cảm thấy chúng vô cùng ý nghĩa, và toàn tâm khâm phục lối sống của những con người du mục.

Ít nhất, chỉ đến giây phút này.

"Màu lam cho Hòa bình, màu đỏ cho Hạnh phúc, màu lục cho Tự do," Otiũmana kiêu hãnh nhắc lại điều đã thuộc nằm lòng. "Đó là bản chất tồn tại của dân Ri'ef, con gái. Chúng ta lấy bốn bể làm nhà, làm ngơ với thiên hạ, cười nhạo lên chiến tranh. Cuộc sống ở phía dưới mặt đất vốn có nhiều tham vọng, hận thù, khói lửa mà có lẽ cả đời bọn ta—và cả họ—cũng không thể hiểu được nguyên do. Chỉ là, Du mục Ri'ef chọn từ bỏ chúng, trong khi những kẻ dưới kia chọn ôm ấp chúng vào lòng."

"Từ lúc nào 'chạy trốn' được gọi là 'từ bỏ' hả ngài Tộc trưởng?" nàng gắt lên đầy mỉa mai. "Ông thật sự nghĩ rằng Ri'ef [Hòa bình] là như thế này? Chạy trốn khỏi chiến tranh và thù hận, ngoảnh mặt làm ngơ với lương tâm?"

Ngài tộc trưởng quay đi, tránh cái nhìn buộc tội của người thiếu nữ tuổi đời đáng cháu mình.

"Tự do, Hạnh phúc và Hòa bình mà người Ri'ef muốn đạt được," mắt đảo xuống ngực, ám chỉ cách chào hỏi thân thiết của dân Ri'ef, nàng thổn thức, "là ở trong tim, Ngài Otiũmana. Không phải là sự yên bình giả dối trong trốn chạy và thờ ơ."

Nhiều giây trôi qua trong sự yên lặng của lương tâm dằn vặt.

"Ta không thể," cuối cùng, Otiũmana lẳng lặng lắc đầu, giọng buồn rầu. "Ta đã từng mang ơn Công tử Synahr. Và để đáp đền cho hắn, ta đã liều lĩnh chứa chấp hai người, nhưng không thể vẹn toàn lời hứa một khi tên Sát-thủ Bội-đạo chen chân vào. Đem con về Socarlei và giao cho gia đình Baislinger là điều duy nhất ta có thể làm để trả món nợ ân tình này."

Bàn tay Faith nắm lại. Với một lão già cổ hủ như Otiũmana, có nói thêm cũng thừa thãi. Ông ta nhất định sẽ không để nàng đi. Thế giới này, dù gì đi nữa, cũng bị ràng buộc bởi danh dự một cách nặng nề. Và danh dự—nếu không phải lương tâm—cũng là thứ bắt buộc Tộc trưởng Ri'ef phải đưa Faith về Socarlei an toàn.

Cảm thấy người thiếu nữ đã dịu lại, vị tộc trưởng mỉm cười, đoạn đứng dậy. "Xem ra con đã hiểu tầm quan trọng của vấn đề, con gái. Hãy giữ lấy mạng sống, biết đâu Công tử Synahr có thể an toàn trở về?"

Faith im lặng, mắt dán vào nền xe bằng gỗ.

Trước khi khuất người sau cánh cửa khảm đầy hình thù kỳ dị, Otiũmana quay đầu lại nhìn nàng lần cuối.

"Vả lại, dù không nhất định, rất có thể con đang mang trong mình giọt máu của Baislinger," miệng ông cười hiền từ, thậm chí có phần hàm ý. "Chuyện như thế luôn xảy ra với những kẻ trong hôn nhân."




Cánh cửa vừa đóng lại, Faith tựa người vào thành xe và đứng dậy, mắt nhìn quanh quất tìm kiếm vật nhọn hay sắc bén để cắt đứt dây trói. Dù vẫn canh cánh những điều Otiũmana vừa nói ra, nhưng nỗi lo cho Synahr còn vượt trên cả sự an toàn cho bản thân—đừng nói chi một sinh mạng vô hình vẫn chưa được chắc chắn trong bụng. Lão tộc trưởng hẳn chỉ nói ra điều đó để ngăn cản ý muốn quay về của nàng. Đó chỉ là một đòn tâm lý.

Một cách chậm rãi, những ngón chân mỏi mệt của nàng di chuyển trên túi hành lý, nơi nàng chắc rằng con dao cạo vẫn còn nằm cạnh thanh xà phòng, giữa những gói vải. Nút thắt vừa mở, đồ đạc và tiền bạc vương vãi ra nền xe, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng con dao nhỏ. Faith rủa thầm trong bụng, Otiũmana dường như đã đoán hết tâm tư của nàng! Cắn môi đến rướm máu, nàng tựa vào thành xe, sự thất vọng trào lên khiến cổ họng nghẽn tắc.

Thật là tội nghiệp! Không lẽ mày không còn cách nào sao, Faith? Ngồi đây và chờ đợi tin tử của người mày yêu thương?

Nhưng mày là một Mara'sika—giọng nói trong đầu đáp lại—Hay ít ra, thân xác này từng là.

Một nụ cười vô định nở trên môi người thiếu nữ, sự hy vọng trở về khi nàng tất tả nhào về đống đồ đạc vương vãi. Cốc nhỏ, chăn, quần áo và một số đá dị dạng len lỏi giữa hàng chục đồng vàng lấp lánh. Nhưng đập vào mắt nàng chỉ một quyển sách cũ kỹ bọc da nâu. Như thể cảm nhận được cái nhìn rát bỏng của nàng, hoặc do gió tuồn vào từ cửa sổ, những trang giấy đua nhau vẫy gọi, bụi đỏ mờ ảo dần dần xoáy lên. Faith quỳ xuống phía trên trang sách được lật ra, đôi mắt mở to, chăm chú vào những dòng chữ đỏ thẫm dần dần hiện rõ.

"Releasogak."

Một luồng năng lượng xộc lên trong nàng, Faith nhắm nghiền mắt, nhưng không kiềm lại nó. Tức thì, sợi dây trói quanh co giãn đôi chút và—như một con trăn bị tra tấn—lồng lên dữ dội rồi đứt bặt, rớt xuống quanh chân nàng. Nhìn quanh, Faith sửng sốt khi những túi vải và gối đệm trong xe đều bị xé toạt, có lẽ vì ảnh hưởng của lời chú. May mắn thay, không một sự đổ vỡ nào gây báo động cho kẻ bên ngoài. Faith nhủ thầm nàng sẽ điều khiển tốt hơn lần thi pháp tiếp theo. Và chắc chắn sẽ có lần tiếp theo, dự cảm mách bảo như vậy. Nhoài đầu ra cửa sổ nhìn xuống, sự hy vọng nhỏ nhoi trong nàng chợt tắt ngấm. Thoát được trói buộc thì sao? Họ đang ở cách mặt đất mấy trăm bộ, nhào ra khỏi xe lúc này chẳng khác nào tự sát. Trừ khi bọn Haittar chịu đáp xuống…

Một ý tưởng lóe lên trong đầu. Faith nhanh chóng quay trở về bên quyển sách dày, miệng lầm bầm những từ ngữ không xác định. Một cách huyền bí, chỗ lật ra tiếp theo rơi vào thứ nàng cầm tìm: Linh Ngữ.

Những gì được ghi chép trên trang sách vàng vọt không khác gì mấy với những lời Treacheus nói ra hôm đó, cả những hiểm nguy có thể và sẽ xảy ra. Song, đúng như gã Kỵ Sĩ O'noaer đã từng nói, đây chẳng qua chỉ là một lời giới thiệu, phương cách thực hiện hay chú niệm không hề được nêu ra trong sách. Nàng cúi đầu, chân mày xô vào nhau dữ dội khi đọc đi đọc lại dòng chữ cuối cùng.


"Đối với những kẻ muốn vươn đến sự hòa hợp của Linh Ngữ, điều đầu tiên và cũng là duy nhất: khai mở bản thân."


Khai mở bản thân? Khai mở…bản thân…'khai mở'

Bất thần, những từ ngữ thoát ra từ đôi môi mấp máy của nàng chợt trở nên khác lạ. Faith đã chuyển ngữ sang Masik mà không hề hay biết.


"Liberas*. [Khai mở]"


Ngay lập tức, Faith cảm thấy bản thân bị kéo vào một thế giới mông lung, cảm giác như đang bơi giữa muôn vàn thuốc gây tê. Vươn tay chạm vào một hình thể nhiễu loạn gần đó, nàng đột nhiên thấy mình bị hút mạnh vào. Chưng hửng giữa không trung, gió cào xé vào mặt không những không gây khó chịu, mà còn làm máu trong huyết quản nàng tăng vọt. Hứng chí, nàng đập cánh mạnh hơn, muốn bay cao hơn, cho đến khi thoát khỏi những ràng buộc xung quanh và tự do sải cánh giữa những gợn mây, tắm mình giữa mặt trời đỏ ừng, hương cỏ cây, đất, gió…

"Một số vì không đủ cẩn trọng hay khôn ngoan trong việc dùng Linh Ngữ, có thể sẽ hóa điên."

Lời nói của Treacheus ngày nào chợt tuồn về trong tâm thức. Hít mạnh, như dây cung bật về sau khi tên đã nhả ra, Faith ngã lưng vào thành xe thở hổn hển, mặc dù không cảm thấy kiệt sức.

Đây chính là 'sự nguy hiểm' từ mối giao cảm mà Treacheus đã nhắc đến.

Sau vài giây ổn định, người thiếu nữ đứng dậy, đôi mắt xanh bừng lên ánh lửa cương quyết.


"Liberas!"







Lúc bấy giờ, ở tít đầu dãy xe lơ lửng, Tộc trưởng Otiũmana bỗng khựng lại trên con Haitar của mình. Cũng như biết bao thuộc hạ vây quanh, ông mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía cuối đoàn.

Hai con Haitar thuần chủng tung cánh đỏ thẫm, nhoài ra phía trước và cắn đứt sợi xích nối xe. Đoạn phóng thân bay nhanh về hướng ngược lại.



Kéo theo sau lưng là khoang xe của Phu nhân Mariowen.





____________________________________________________________________
*Chắc ai cũng có thể nhận ra 'liberas' chính là từ 'liberate' mà ra, nghĩa là 'giải phóng'. Nhưng theo tinh thần của truyện, bạn thấy 'giải phóng bản thân' nghe không hay, nên đã chọn 'khai mở'. Sự khai mở này tượng trưng cho giải phóng bản thân khỏi sự ràng buộc của ngôn ngữ, hòa nhập vào thế giới tâm linh.


Chapter 21 - 'Cuộc thăm viếng'


'Ibelin' chính là bài hát cảm hứng cho R viết chap này, không nhất thiết phải là Naiverra hát. Chỉ là, cảm hứng nó thế, hãy enjoy thử hén?


    C.h.a.p.t.e.r 21
    'Cuộc thăm viếng'




Gian phòng nghi ngút trầm hương được mua về từ những thằng lùn rừng Mũriem, thứ mùi vị khiến con người ta say tình. Tơ lụa đủ màu, trong suốt, được buông thả khắp nơi, đan vào những tấm màn chỉ vàng lung linh dưới ánh nến. Trên sàn nhà lót thảm trắng muốt, hàng chục thị tỳ—vợ của những quý tộc Jevah—ngồi, nằm la liệt trên những gối đệm sặc sỡ. Bọn gia nô, vì giai cấp thấp hơn, ngồi lùi lại phía sau. Tất cả đều đang cười nói rôm rả; kẻ ôm đàn, người cầm sáo, tay chỉ trỏ vào điều gì đó ở giữa phòng, nơi có vài thị tỳ xúm xít nhảy múa trong trang phục rực rỡ.

Không một ai chú ý đến sự có mặt của Đức ngài Selas ở ngưỡng cửa.

Giọng hát trỗi lên làm mờ đi những tiếng kêu lẻng xẻng của vòng xuyến lục lạc. Bastado nhận ra bài hát đó—một bản hoan ca cổ của tộc Jerohem, với âm điệu luyến láy lên bổng xuống trầm; vốn được dùng trong những hội hè, lễ lộc. Nhưng giọng hát tràn vào không gian khiến người nghe không tài nào nhận ra bản hoan ca quen thuộc. Nó không cao và the như cách đàn bà Jerohem hay kéo giọng, mà trầm bùi, ấm ngọt lạ thường; khiến người nghe cảm nhận hết tinh túy của bài hát ca ngợi quê hương.

Mê hoặc.

Người thị tỳ nào sở hữu giọng hát tuyệt vời này?

Một cách khó hiểu, quả tim và hơi thở của chàng bỗng cùng chung một nhịp tăng dần. Lần đầu tiên sau nhiều năm chán chường, niềm hứng thú bỗng trở lại với chàng trai Jerohem. Chàng nhìn, và nhìn, cố tìm ra được chủ nhân của giọng hát mê ly. Bước đi len lỏi vào đám thị tỳ, Bastado biết sự xuất hiện đột ngột của mình khiến nhiều kẻ kinh ngạc, nhưng không hề quan tâm đến phản ứng của chúng.

Bastado chỉ muốn tìm ra người con gái đó.

Và đó, ở giữa dòng thiếu nữ đang nhảy múa hoan hỉ, như một ảo ành thoắt hiện nơi mê lộ, nàng hiện ra.

Bao bọc trong những dải lụa xanh lá và lam nhạt cùng vòng tay rua vàng, người thiếu nữ xoay vần xung quanh những nô tỳ của mình với sự tự do của một đứa trẻ du mục. Mái tóc rực lửa vờn đuổi cùng những dây kim xuyến thả ra từ chiếc mũ lưới bằng vàng, lấp lánh trên chúng là những viên đá nhỏ đồng màu với đôi mắt lam ngọc. Trong phút chốc, Bastado hoàn toàn bị mê hoặc.

Điệu múa và tiếng hát thuộc về nữ thần của lửa.

Và rồi, trên khuôn mặt mềm mại của nữ thần, nụ cười rộ nở như pháo hoa ma thuật tỏa ra rực rỡ trên vòm trời đen mịt. Tinh chất của niềm vui thuần túy, buông lơi, phóng khoáng. Nó khiến tim chàng nhói lên vì hạnh phúc bất ngờ; cảm giác như kẻ mù bị xâm chiếm bởi ánh nắng trên cao nguyên của người du mục yêu hòa bình.

Ấm. Rung động lạ thường.

Khó hiểu.


Rồi nữ thần nhìn chàng, thật sự nhìn thấy chàng.


Đôi mắt lam ngọc chuyển dần sang xanh biển, biểu hiện trên gương mặt trong vài giây có chút bỡ ngỡ, song dần dần bừng lên một hoan cảm lạ kỳ. Trước khi Bastado kịp dứt mình ra khỏi biển lục lam kia để tiến gần đến nàng; như một đứa trẻ, đôi tay người thiếu nữ đã phóng đến. Nữ thần lửa ném người vào ôm lấy chàng với giọng cười hoan hỉ, tự do.


Bastado nghĩ mình có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.


"Ôi Chúa tôi! Brandon Nasser!"






Âm nhạc tắt lịm, vũ nữ ngừng nhảy. Sự yên lặng tiếp theo khiến người ta nghẹt thở.

"Brandon—Nasser?"

Giọng nói toát ra sự nóng giận lạ lùng. Naiverra buông tay, từ từ lùi lại, mặt-đối-mặt với kẻ vừa lên giọng.

"Brandon Nasser," nàng gật đầu khẳng định, đôi mắt quả quyết.

Gã đàn ông trong y phục tím thẫm, đầu đội mũ vải đính hoàng ngọc, khuyên tai bằng vàng treo lủng lẳng một bên, nhíu mày dữ dội. Đầu hắn lắc khẽ. "Brandon—AI?"

"Là anh," Naiverra nói, mày nhướn lên bàng hoàng, "không phải à?"

"Ta-không-phải-Brandon-Nasser. Tên ta là Bastado," chàng cúi xuống, đến khi mặt họ chỉ cách nhau một hơi thở, mắt nheo lại và nhấn mạnh. "Bastado-Selas."

Miệng của nữ thần hình thành một chữ 'O' to tướng, đôi mắt mở to như ngọc rồng vào mùa. "Bastado Selas?"

"Đúng, ta là Thành chủ Jevah, chủ nhân Bethlehem, lẽ nào nàng không biết?" chàng nói dứt khoát. Đoạn, trông thấy biểu hiện kinh hoàng trên mặt người thiếu nữ, chàng gằn giọng. "Sao nàng lại ngạc nhiên như vậy?"



"Vì anh chồng của tôi."



.



.



.



Bastado Selas ngồi ngã vào đệm, bên cạnh là người thiếu nữ của lửa, mái tóc đỏ vẫn còn rối bời, làn da vẫn còn lấm tấm mồ hôi sau vũ hội ban nãy. Bọn thị tỳ và gia nô đã nhanh chóng biến mất khỏi gian vòng trước khi vị chủ nhân ra lệnh xua đuổi. Thức ăn tối sau đó—thể theo yêu cầu của Thành chủ phu nhân—được dọn lên đúng giờ. Trước mặt họ; công nướng với đuôi xòe trang trí, ngỗng, cút, nai rượu và bánh nướng nhân quả mâm xôi, việt quất mọng nước được bày ra thịnh soạn. Bastado chưa bao đề để ý tên gọi của chúng, cho đến giờ phút này.

Khi đang nhìn phu nhân của mình ngấu nghiến dùng bữa.

"E hèm"—chàng tằng hắng, miệng không khỏi nhoẻn cười—"bây giờ nàng có thể giải thích được chưa? Tại sao nàng lại gọi ta là Brandon Nasser?"

Cắn một miếng bánh mâm xôi, Naiverra quay sang Bastado, cằn nhằn. "Đã bảo anh là tôi không biết mà! Cái trí nhớ quỷ quái của tôi nó muốn trở lại lúc nào thì tùy nó chứ. Tôi đâu có sự điều khiển trên nó."

Lắc đầu, Bastado nhếch miệng cười, tự hỏi cô gái này còn vờ vĩnh đến chừng nào. Mặc dù Docai đã cam đoan với chàng Phu nhân Naiverra thật sự bị mất đi ký ức, Bastado vẫn cảm thấy khó tin. Mất ký ức? Vào thời điểm quá ngẫu nhiên này? Nhưng nếu cô nàng đã mất công sức để dựng lên một màn kịch huy hoàng như vậy, lại vào vai diễn một cách tuyệt vời, chàng cũng không nỡ làm hỏng nó.
Dù gì, Thành chủ Jevah cũng rất đang rất thích thú với trò chơi mới mẻ này.

"Vậy nếu nàng nghĩ ta là Brandon Nasser, tại sao nàng lại nhào vào lòng ta?"

Naiverra ngừng miệng, mặt ngước lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt xám bạc của vị thành chủ. Trên khuôn mặt nàng là một biểu hiện mông lung, dùng dằn khó hiểu, như thể đang đấu tranh giành lại ký ức trong đầu.

"Tôi không chắc. Nhưng có lẽ..." cuối cùng, nàng nói, giọng lựng khựng. "Có lẽ đó là tên của bạn trai của tôi, hay anh trai. Anh có anh em sinh đôi không?"

"'Bạn trai'—?" Bastado nhíu mày "—và không, ta là con một."

"Vậy chắc chắn là anh rồi, chứ trên đời này làm gì có hai người giống nhau đến thế. Vừa thấy mặt anh, cái tên ấy nhảy tưng ra khỏi đầu tôi ngay. Anh chắc chắn là một người rất quan trọng đối với tôi lúc trước," Naiverra nói một tràng, giọng phẳng lì cứ như đang phát biểu một luận lý hiển nhiên. "Là người tôi yêu thầm chẳng hạn."

Nàng không biết lời nói đó khiến Bastado hài lòng như thế nào. Mặc dù chàng biết nàng chỉ đang đóng kịch.

"Yêu thầm?" chàng cười, nhổm người ngồi dậy, tay xoay xoay cốc rượu. "Nàng quả quyết như thế?"

Naiverra quay người lại, ngạc nhiên. "Dĩ nhiên rồi, xét ra vô cùng có lý. Nghĩ xem, anh là chồng của tôi, lại đẹp trai còn hơn siêu sao điện ảnh, có cô gái nào mà không gục ngã? Nhưng ba năm rồi lại chẳng bao giờ đến đây, chứng tỏ quan hệ chúng ta không tốt. Tôi chắc hẳn phải yêu thầm anh, không đúng sao?" đoạn nàng gật đầu một cách quả quyết. "Chắc chắn như thế, lúc mới trông thấy anh, việc duy nhất tôi muốn làm là nhảy vào ôm hôn nồng nhiệt. Nếu không thích tại sao tôi lại có phản ứng như thế?"

"Vậy sao?" giọng vị thành chủ chứa đựng sự ngạc nhiên thuần túy, dù vẻ ngoài vẫn một sự buông thả đến tội lỗi. Chợt, chàng dang một tay ghì chặt người thiếu nữ vào thân, mắt bừng lên đam mê và đôi môi cong lên gợi cảm. "Thú vị thật."

Naiverra nín thở, mắt nhìn xuống môi chàng rồi lại đảo lên, nhiệt tỏa ra trên gương mặt. Và những nơi khác.

"À...tôi nghĩ anh nên thả tôi ra..." nàng nói, liếm môi. "Với cự ly gần như thế này, tôi sẽ không kiềm được và...tấn công anh mất."

Bastado suýt đánh rơi cốc rượu. Vô số thiếu nữ đã từng bày tỏ với chàng; e ấp có, ủy mị có, điên dại có. Nhưng chưa một ai thẳng thừng, bạo dạn như người con gái này.

À... Naiverra Selas là một kịch viên xuất sắc, Bastado thầm nghĩ, có phần khó chịu. Nhưng, trong trò chơi này, nàng không thể thắng được mỹ-nam-tử của Jerohem.

"Dù gì chúng ta cũng đã kết hôn. Điều đó đâu có gì sai trái. Thiết nghĩ nàng cũng biết mục đích ta đến đây hôm nay?" chàng chậm rãi nói nhẹ qua hơi thở, giọng gợi cảm.

Đôi mắt Naiverra mở to, nàng đáp cụt ngủn. "Để tạo baby."

"Hả?"

"Để tạo em bé."

"Nàng...có cách dùng từ ngộ nghĩnh thật."

"Vậy nói thế nào? 'Làm-tình'? Anh đâu có 'tình' với tôi thì 'làm' thế nào?"

"Làm sao nàng lại nghĩ thế?—Rằng ta không có tình với nàng?" một bên mày Bastado vút lên, rõ ràng bị sốc trước câu hỏi trắng trợn của vị phu nhân—vốn từng là một kẻ theo đạo tu hành.

"Ôi trời, xin anh!" nàng cười, có vẻ miễn cưỡng, tay vung ra hai bên, đôi mắt mở to như một đứa trẻ. "Cả cái Jevah rộng lớn này ai mà không biết Thành chủ của họ ghét cay ghét đắng người vợ của mình?"

"Đúng vậy, họ không nói sai. Ta không ưa gì phu nhân của mình," chàng cười.

Naiverra chợt thấy bụng thắt lại trước sự đồng tình của chàng. Lẽ ra hắn nên phủ nhận chứ? Nàng đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã mất đi ký ức. Có Chúa mới biết Naiverra của trước kia yêu người này đến cỡ nào, để mà đến tận bây giờ—sau khi mất sạch trí nhớ—vẫn còn ảnh hưởng nàng như vậy.

Trông thấy sự thất vọng trần trụi trên mặt người thiếu nữ, Bastado lại cười lên sang sảng, đoạn cúi sát đầu hơn và trầm giọng xuống, gần như thì thào. "Ít nhất thì chỉ đến lúc này thôi, nữ thần ạ."

Naiverra nhìn chàng, để ý nghĩa câu nói thấm dần vào đầu. Sau đó lại cúi xuống, tay đưa ngón cái lên nhây nhây. Mặt đỏ bừng, làn mi nâu đỏ chớp liên tục.

Bastado chưa từng thấy sinh vật nào đáng yêu hơn thế.

Thật là một ngạc nhiên thú vị. Trước đây vài giờ, chàng còn đang phiền lòng vì ý nghĩ phải lên giường cùng một Naiverra lạnh-máu; bây giờ, vị Thành chủ lại chẳng muốn chờ thêm một giây nào nữa để yêu chiều phu nhân của mình. Điều này có phần khiến Bastado cũng thắc mắc không kém. Bởi, dù là một mỹ nữ theo đúng nghĩa riêng của mình, Naiverra không đẹp theo chuẩn mức của xã hội Jerohem. Miệng quá nhỏ, mũi quá ngắn và hểnh chứ không góc cạnh và thẳng tít tắp, môi quá mỏng nhưng lại cong, ẩn chứa một nụ cười sẵn-sàng. Chỉ có đôi mắt; to, sâu và dài, hàng mi rậm bao lấy một màu lục lam rực rỡ khiến kẻ đối diện bị thôi miên khi dại khờ nhìn vào quá lâu.

Và nụ cười. Nụ cười của sự từ bỏ, không cảnh giác, không giấu giếm, không ràng buộc bởi những phiền muộn của kiếp người. Nụ cười khiến những đường nét không-được-ưa-chuộng trong một giây trở thành những trân bảo quý hiếm nhất. Nụ cười của nữ thần lửa.

Thứ chỉ chút nữa đã chiếm lấy trái tim chàng trai trụy lạc.

Cho đến khi chàng biết được tên nàng.


"Thế nào, nữ thần lửa?" chàng hỏi, đôi mắt lướt nhẹ qua miệng nàng khi Naiverra bất thần liếm môi. "Chúng ta...à, 'tạo em bé' chứ?"

"Hả—?" nàng giật mình, làn mi chớp liên tục, mắt dứt khỏi biển bạc đầy thu hút.

"Tạo em bé," chàng nhắc lại một cách hóm hỉnh.

"Em bé," nàng lặp lại, nuốt ực. "À...dù gì chúng ta cũng đã kết hôn được ba năm," môi cong lên, cổ rút xuống và chân mày nhướn lên, Naiverra nói bằng giọng lý-trí nhất. "Thiết nghĩ không có gì sai trong việc này đâu nhỉ?"

Bastado bật cười trước sự ngây ngô của người thiếu nữ trước mặt, đặc biệt khi chủ đề họ nói đến chẳng-ngây-ngô-chút-nào.

"Nhưng tôi có một điều kiện," nàng chợt nói, tay lại ở trên môi.

Và nó đã đến—Chàng nghĩ thầm. Đây mới là điểm chính của trò vờn đuổi của nàng ta. Naiverra, nàng muốn gặt hái được những gì trong màn kịch này?

"Hãy nói," nụ cười vẫn rạng ngời trên môi, nhưng đôi mắt bạc đã chuyển sang xám trầm.


"Từ nay về sau, anh không được 'tạo em bé' với bất cứ ai khác," nàng ngừng lại, nghĩ ngợi đôi chút, sau đó vụt thêm vào, "cũng như không được dính dáng vào bất cứ hành động gì, cho dù tý chút liên quan đến việc 'tạo em bé' với một ai khác—ngoài tôi."



Naiverra thề rằng sau đó, gã đàn ông đã cười vào điên dại.




______________________________________________________________________
{Đang do dự không biết nên tả cảnh rate M cho hai em này ko... Thiệt tình Fantasy mà cứ XXX mãi thì tội nghiệt thật.
Tính là đoạn này ngắn thôi, ai dè nói chuyệm rôm quá kéo dài ra thành một chap:P
Đến đây, chắc ai cũng đoán ra Naiverra là ai, ăn nói quái gở quá mà ^^}
Cuối cùng, nếu bạn đã, đang và sẽ đọc tiếp PTTH thì cho tác giả chút nhận xét nha, vì lúc này bạnR thiệt hơi lười và mất phương hướng, đói ý kiến^^

Chapter 20 - Người con gái đánh mất ký ức



    C.h.a.p.t.e.r 20
    Người con gái đánh mất ký ức






Cánh Đông của Lâu đài Bethlehem, Jevah.
Y'tellarien.

Bọn nô tỳ của Bethlehem gọi nữ chủ nhân của chúng là người-con-gái-đánh-mất-ký-ức.



"Tình hình trí nhớ vẫn chưa khá hơn sao, Phu nhân Naiverra?"

Người thiếu nữ với mái tóc đỏ đồng và làn da kem sữa ngước lên nhìn kẻ mới đến, miệng vẫn còn ngộm ngoạm đùi ngỗng nướng, ú ớ và phẩy tay cho ông ta tọa vị. Docai—Healia của Bethlehem—tiến đến tấm đệm nhỏ thêu hoa đối diện Naiverra và xếp bằng ngồi xuống, bụng không khỏi nổi trống vì thức ăn ê hề trước mặt. Nhưng người con gái đối diện lại thu hút sự chú ý của ông hơn.

"Ngài quả thật rất khác trước kia, Phu nhân," ông bất thần nói, mắt vẫn dán vào Phu nhân Naiverra, kẻ suýt đã trở thành một tu sĩ, giờ đây lại đang rỉa lấy món thịt với khí thế một con sói háu đói. "Ngài...à...chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với thịt thà bóng bẩy như vậy. Rau quả, trái cây luôn là món mà ngài khăng khăng chỉ dùng bấy lâu."

Đôi mắt lam ngọc mở to. "Thật sao? Nhưng cám ơn, tôi không cần diet," đoạn nàng nhìn xuống thân và kéo kéo chiếc áo lụa của mình. "Thấy không, tôi thuộc tạng người dây, ăn mãi không mập được."

Vì sao Phu nhân Naiverra lại nghĩ Docai quan tâm đến tình trạng mập gầy của nàng thì ông không tài nào hiểu được. Mà kể từ lúc tỉnh giấc cho đến giờ, Naiverra Baislinger chẳng đã khiến cho cả lâu đài rộn lên vì sự thay đổi choáng ngợp đó sao? Từ một Thiếu phu nhân Selas suốt ngày chỉ giam mình trong Giáo đường, im lìm như hoa cỏ; sau tai nạn bão lửa ở bên kia dãy núi đã trở nên bạo dạn, tươi tắn, hành xử hệt như sao đổi ngôi.

Và hoàn toàn không một chút trí nhớ.

Khi người ta đưa vị phu nhân bị phỏng lửa nặng nề về đến lâu đài; dù đã cố hết sức, Docai chỉ có thể cứu vãn được da thịt bên ngoài, còn linh hồn nàng dường như đã bị rút cạn. Vậy mà, đến khi tấm chăn trắng phủ ngang qua đầu, hơi thở phập phồng lại quay trở về như một kỳ tích. Câu nói đầu tiên sau khi mở mắt của Phu nhân Naiverra đã khiến ông và bọn gia nô không khỏi ngỡ ngàng.

"Tôi đói."



Ông lắc đầu, môi nở nụ cười nhỏ. Docai chưa bao giờ thích cô gái người Baislinger, kẻ lúc nào cũng lầm lì, thâm trầm, đôi mắt nhìn thế giới qua chấn song của sự ngờ vực. Âu cũng là tính khí thông thường của một Baislinger. Song, sự đổi thay bất chợt trong tính cách của nàng gần đây đã khiến Naiverra đột nhiên trở thành niềm vui nhỏ của cánh Đông Bethlehem—nơi sớm đã trở nên căng thẳng, nặng nề dưới quyền hành của Phu nhân Dakim. Nếu đây là kết quả của việc mất đi ký ức đem lại, Docai mong rằng Naiverra sẽ không bao giờ nhớ ra quá khứ.

"Xin lỗi Phu nhân," ông nói, "tôi lại muốn xem xét tình trạng của ngài, ngài không phiền chứ?"

Quăng mẫu xương nhỏ sang một bên, người thiếu nữ tóc đỏ mặt mày bỗng xám lại. "Lại nữa? Trời ạ, ông tha cho tôi đi. Cái cảm giác bị bọn chúng quậy tưng trong đầu không dễ chịu chút nào!"

"Nhưng để bọn Elva của tôi lẩn vào trong đầu ngài là cách duy nhất hồi phục trí nhớ một cách mau chóng."

"Thôi, thôi, xin ông," nàng nhăn nhó, "tôi cũng chẳng gấp rút nhớ ra làm gì. Mà hôm qua bọn nó không lần mò được gì mới sao?"

Docai ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu. "Thưa có, nhưng chỉ là những ý niệm kỳ dị, có lẽ là từ quê hương của ngài—Socarlei."

Sự đề cập đến quê hương khiến vị phu nhân có vẻ thấm buồn, nàng quay sang ông và hỏi nhỏ.

"Có thật là Socarlei rất xa nơi đây không?"

"Vâng ạ, xa đến nỗi chúng tôi đến giờ vẫn phải giao bang với họ qua O'noaer và Mohagen."

"Hèn gì," nàng lầm bầm, nhìn quanh quất, "tôi chẳng cảm thấy có chút thân quen gì với nơi này."

"Điều đó thật lạ, vì Phu nhân đã ở đây hơn ba năm. Không lẽ ngài không hề thấy chút gì quen thuộc?" Docai nhướn mày.

"Tôi—" Naiverra dừng lại đôi chút, có vẻ như cố sắp xếp ý nghĩ, "—có một số ý niệm và hình ảnh rất kỳ lạ. Nhưng tuyệt nhiên, không chút gì liên quan đến nơi này. Có lẽ nơi đó là Socarlei mà ông nói đến," vừa nói, nàng vừa mân mê mặt dây chuyền mang hình thể kỳ dị trước ngực. "Tôi không biết giải thích ra sao, nhưng giống như có những thói quen, ngôn từ đã thấm đẫm vào máu mình, dù tôi không nhớ được. Và ngày qua ngày, chúng từ từ quay trở lại, vào những lúc tôi không ngờ nhất..."

Đôi mắt nàng nheo lại. "Có nhiều lúc tôi thấy sợ, ông Docai à. Càng nhớ lại, tôi càng thấy nó khác xa nơi này."

Docai muốn vỗ lấy tay người thiếu nữ tội nghiệp, nhưng rồi lại thôi vì đó không hợp phép tắc. Cuối cùng, ông nói một cách an ủi.

"Đừng lo, đó là chuyện rất bình thường, Phu nhân an tâm. Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó, tôi hứa."

Ông quả thật hy vọng như vậy, đặc biệt khi sắp phải chính miệng thông báo cái tin đáng sợ cho nàng.

"Lần này tôi đến còn vì một chuyện khác," Docai nhẹ nhàng mở lời khi trông thấy Naiverra lại bắt đầu tiếp tục bữa ăn.

Ngẩng đầu, nàng chìa bát trái cây về phía ông, miệng cười tươi tắn và gật đầu. "Chuyện gì? Cuspisa lại muốn ăn cookie do tôi làm? Hay Fanne lại có phục sức mới cho tôi? Ông biết đấy, tôi rất thích những chiếc váy màu sắc thêu thùa tinh xảo của nơi đây; và còn trang sứng cầu kỳ, sóng sánh ánh hoàng kim nữa chứ," nàng huyên thuyên, mắt mở to háo hức. "Dù không nhớ được, tôi có thể quả quyết rằng mình chưa bao giờ trông thấy những thứ đẹp đẽ như vậy trước đây."


"À, không phải," ông lắc đầu, đẩy bát trái cây lại, đôi mắt quay về trên khuôn mặt Naiverra đầy vẻ nghiêm trọng.

"Tối mai có lẽ Ngài Selas sẽ đến đây."




Cái bát đồng rơi xuống nền thảm nhung, hoa quả vung vãi khắp nơi, trên khuôn mặt Naiverra là một biểu hiện kinh hoàng pha lẫn khó chịu.

"Trời đất! Hắn đến đây làm gì?" nàng gắt, mắt long lên hốt hoảng.

"Ờ...Thành chủ dĩ nhiên là đến thăm phu nhân của ngài rồi."

"Hả? Không lẽ cuối cùng hắn cũng nhớ ra mình có một người vợ?" nàng sửng sốt, có gì đó trong chất giọng nhuốm chất châm biếm. "Thật đấy, nếu đúng như các người nói, tôi là vợ của Bastado Selas; vậy theo lẽ hắn phải có mặt trong lúc tôi...à...bệnh hoạn chứ?"

Docai chỉ lắc đầu, miệng lắp bắp. "Thành chủ...bận bịu công vụ, nên không thể..."

"Ha!" vị phu nhân ngã lưng ra gối đệm trắng khổng lồ, trên gương mặt là hỗn hợp giữa mỉa mai và sửng sốt. Không phải hờn ghen. "Công vụ? Ý ông nói là 'ăn chơi hưởng lạc'?"

Lão Healia thở dài. Rõ ràng bọn gia nô đã không giữ kín mồm miệng. Mà ông cũng khó trách chúng, sự đổi thay trong Naiverra đã khiến chúng cảm thấy gần gũi hơn với nữ chủ nhân của mình, vì thế lòng trung thành cũng có phần tăng lên. Chúng cảm thấy nên cho người con gái mất trí này biết tất cả những gì có thể về vị phu quân trụy lạc, nghĩ rằng như thế là công bằng với nữ chủ nhân. Với lại, lời ra tiếng vào trong một lâu đài—dù có lớn như Bethlehem—cũng là điều không tránh khỏi, đặc biệt với một số lượng người hầu đông đảo như vậy.

"Nếu Phu nhân chọn nghĩ như vậy," ông nói, "tôi cũng không biết nói gì hơn. Chỉ là, ngài tốt nhất nên chuẩn bị. Ngài Selas tuy không gấp rút, nhưng Phu nhân Dakim đã mất hết kiên nhẫn. Và—và..." ông nghẹn lại, mặt đỏ bừng.

"Ông cứ nói tiếp đi," Naiverra chớp mắt, đầu nghiêng nghiêng, "tôi đang nghe."

"À, Phu nhân biết đấy, ngài đã về làm dâu Selas được ba năm...đáng lẽ ra đã nên ẵm bồng con cái. Họ Selas cũng cần một người thừa kế..."

"Ý ông là gì?"

"...Trong suốt ba năm vừa rồi, Ngài Selas đã không hề đến đây, và Phu nhân lại lúc nào cũng náu mình trong Giáo đường..."

Một lúc im lặng trôi qua trong sự khó chịu. Khi sự nhận thức ý nghĩa của lời nói từ từ ngấm vào, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp cũng dần dần biến đổi.

"Ý ông nói tôi và chồng mình chưa bao giờ...ngủ chung?"

"Chỉ có đêm thành hôn, thưa Phu nhân."

Naiverra lún sâu hơn vào chiếc đệm trắng, miệng nhây nhây móng tay, đôi mắt lam ngọc đầy sự bối rối.



Sau một hồi lâu, nàng ngồi thẳng dậy, nuốt ực. Lời lẽ tuột ra khằng định nhiều hơn là nghi vấn.

"Và bây giờ, hắn muốn tạo baby cùng tôi."












Bastado Selas thong dong bước đi trên hàng lang dài thượt, nơi nối liền cánh Đông và Tây của Bethlehem, đuốc cháy rực hai bên khiến những tấm màn nhung tím với tua rua vàng xuyến lấp láy trong không gian. Vị Thành chủ Jevah không ưa thích chút nào việc mình sắp phải làm, lại càng không có chút nồng ấm gì với người thiếu nữ liên quan đến việc đó. Điều này khiến nhiều kẻ thấy lạ. Bởi Bastado vốn nổi tiếng là một gã trác táng với bộ mặt thiên thần, nắm trong tay trái tim hầu hết thiếu nữ trên toàn lãnh thổ—trừ phu nhân của mình.

Tuy nhiên, đó không phải là việc làm phiền lòng Bastado. Chàng vốn không cần tình cảm của một kẻ mình không hứng thú. Và khắp Jevah ai cũng biết Thành chủ Bastado không ưa gì vị phu nhân gốc Baislinger của mình.

Ba năm trước, ở cái tuổi chín-và-mười, Bastado đã không khỏi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp mới mẻ của người con gái xứ lạ được đưa đến kết hôn cùng mình. Tóc rực lửa, làn da trắng và đôi mắt xanh nghiêng giữa lam và lục. Cũng như biết bao mỹ nhân ngoại lai đi trước, Naiverra đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của vị Thành chủ phong trần.

Chỉ là, sự thu hút chỉ xuất phát từ một phía.

Bastado không lạ gì những cô gái như nàng tiểu thư Baislinger, sống suốt cả đời chỉ tôn thờ một người đàn ông: Đấng Chúa Trời Loth. Trong trường hợp của Naiverra, gã anh trai máu lạnh có thể là trường hợp ngoại lệ duy nhất, Bastado nghĩ thế. Nếu không, vị tiểu thư yếu đuối đã không băng vượt cả chiều dài của Y'tellarien để làm dâu Jerohem, chỉ vì tham vọng của anh trai mình. Và, Synahr Baislinger, vì một lý do kỳ bí nào đó, đã chọn Bastado của nhà Selas để vun vén cho tham vọng đó, thay vì kẻ thừa kế Jerohem—Ghothika Jerohem.

Thật đáng tiếc. Đúng như Bastado đã dự đoán, tham vọng khiến mạng sống con người ngắn lại. Synahr Máu Lạnh giờ đây chỉ tồn tại trong những bài hát ca ngợi những Kỵ Sĩ cổ xưa.

Và để lại sau lưng một cái gai không-gỡ-được cho Thành chủ Jevah: Naiverra Baislinger.

Đã ba năm, kể từ đêm thành hôn đáng nguyền rủa, vị Thành chủ đã không hề quay lại cánh Đông của lâu đài. Đêm động phòng của họ là một thảm họa.



Và chàng sắp phải lặp lại thảm họa đó.



Bastado thở dài, trợn mắt. Đây dù gì là chuyện không thể tránh khỏi. Mỗi một Jerohem chỉ lấy một phu nhân, và thành chủ tương lai chỉ có thể được sinh ra bởi người vợ chính thống. Nếu không giết Naiverra, chàng cần một người thừa kế từ ả, mặc dù—vì một lý do thầm kín—chàng thuận lòng với khoản giết người hơn. Nhưng đến nước này, khi Ghothika đã nhúng tay vào, chuyện đã không còn nằm trong tầm quyết định của chàng nữa. Naiverra buộc phải chấp nhận chàng, hoặc lịch sử đêm đó sẽ được lặp lại.

Như đã từng nói với Dakim, chàng không có hứng thú với đàn bà lạnh lẽo trên giường. Và một khi hứng thú không còn, Bastado Selas cũng giống như biết bao đàn ông khác khi đối mặt cùng một cô dâu không-sẵn-lòng. Thành chủ Jevah không phải là một người nhẫn nại hay dịu dàng.

Cánh cửa gỗ son với những chấn song đan chéo vào nhau được đẩy vào, một dãy hành lang khác hiện ra—hai bên là những gian phòng nhỏ cho gia nô và thị tỳ của Phu nhân thành chủ; ở cuối dãy là một cửa gỗ với họa tiết bằng vàng sáng choang, đánh dấu giai cấp quan trọng của người phía sau nó.

Thật lạ, bọn nô gia và thị tỳ đâu cả rồi?—Bastado vừa nghĩ, vừa bước đi trên dãy hành lang vắng lặng, hai bên sân là suối nước, quạt thiên nga, cốc đồng và những chiếc đệm lông ngỗng nằm la liệt—nơi lẽ ra nên tràn ngập bọn người hầu ngồi tán dóc, hay chải chuốt tóc cho nhau.

Bastado không cần phải thắc mắc lâu, câu trả lời đã hiện ra trước mắt khi chàng lẳng lặng đẩy cửa bước vào.



Thành chủ Jevah, đêm đó, đã trông thấy một nữ thần của lửa.




Chapter 19 - Valerie Matheson



    C.h.a.p.t.e.r 19
    Valerie Matheson


    Ả đứng đó, trầm ngâm, mái tóc như tơ tuyết đan quyện vào làn gió. Ta hỏi Ả vì sao không tiếp tục công việc dở dang. Ả lắc đầu với đôi mắt buồn rười rượi, tay chỉ vào guồng quay bị rạn nứt, đám tơ trời rối bời như lòng Ả lúc ấy.

    Chạnh lòng, gió gửi lời giúp sự lặng thinh của Ả.

    Gió bảo Ta rằng, chỉ niềm tin vẫn còn chưa đủ.






Beverly Hill, tiểu bang California, Hoa Kỳ năm 2009.

Gia đình Matheson có nhiều bộ xương giấu trong tủ áo.


Một trong số đó là Faith Matheson—đứa bé bị-từ-chối. Valerie Jane Matheson biết rõ điều đó, dù không phải cố tình.

Chẳng là, cái năm lên bảy, nàng đã quá nghịch ngợm, đi nghe trộm điện thoại của bố mình bằng đường truyền trong phòng riêng. Và những gì được nói ra trong cuộc hội thoại, mãi đến ba năm sau đó, nàng mới hoàn toàn thấu hiểu.

Faith là người chị cùng cha khác mẹ với nàng.

Kể cũng lạ. Nàng cũng chẳng hiểu tại sao vẫn gọi cô ta là chị, mặc dù hai đứa bằng tuổi nhau. Có lẽ vì đã quá quen với sự thân thiết trong khoảng thời gian ngăn ngủi Faith ngụ tại đây. Chỉ là, lúc đó nàng đã nghĩ Faith là con gái của bác James, tức chị họ của mình.

"Valerie! Còn mơ mộng gì nữa? Bọn Chad và Diana đã đến, limousine không thể chờ được! Đi thôi! Con muốn trễ dạ tiệc trường cao trung của mình sao?" Mrs. Matheson từ cửa trước thét lớn.

Vẫn còn loay hoay với tấm khăn choàng qua vai, cô gái trẻ nhăn nhó. "Cứ để bọn nó chờ. Bây giờ chỉ mới 5h30, có trời mới biết đến đó sớm để làm gì."

Nói rồi, nàng lại đứng trước tấm gương toàn thân nơi đại sảnh, quay người ngắm nghía bộ dạng của mình. Mái tóc đỏ đồng—cái màu đàng ghét—đã từ lâu bị tẩy nhuộm đến não lòng, giờ đây được thả thành từng lọn vàng óng qua bờ vai. Vuốt nhẹ những đường cong đáng kiêu hãnh trên chiếc váy tiệc màu đỏ lự, Valerie tự nghĩ chiếc vương miện nữ hoàng trung học tối nay sẽ không thoát khỏi tay.

"Chad đã bước khỏi xe rồi đấy, và—ô! Nếu đó không phải là bó hoa lớn nhất mà mẹ đã từng thấy!"

Valerie quay người. Chỉ bó hoa thôi lại khiến bà ngạc nhiên đến vậy? Với Chad Hall, kẻ nàng đã quay mòng mòng quanh ngón tay kể từ ngày đầu bước chân vào trung học; Valerie có đòi cả sao trên trời hắn cũng không từ chối. Đẹp trai, giàu có ngang ngửa Gia đình Matheson, lịch sự và tế nhị; Chad Hall là tất cả những gì một cô gái mơ ước trong người bạn trai của mình. Valerie cũng không khỏi tự hào mỗi khi bước đi cùng gã cầu thủ bóng rổ giữa sảnh chính trường học, trước bao con mắt hâm mộ của bọn nữ sinh cùng, hay khác khối. Nhưng chỉ có vậy thôi, bấy nhiêu cũng không đủ lấp đi khuyết điểm duy nhất của hắn: não rỗng.

Cũng vì thế, Valerie thật sự không muốn đi cùng Chad đến dạ tiệc này. Cái dạ tiệc hứa hẹn dẫn đến những đụng độ tình ái sau khi tàn tiệc. Mà nàng thì thật chẳng muốn luyến ái cùng Chad. Sự kiêu hãnh của Valerie, nữ hoàng nhạc pop, không cho phép. Cô gái mười-tám nhà Matheson muốn với cao hơn kia.

Brandon Nasser, hai-mươi-hai, cha là Ả Rập chính gốc, mẹ người Úc, bản thân là diễn viên nổi đình đám ở Hollywood, chính là mục tiêu của nàng—kẻ duy nhất mà Valerie muốn chia sẻ 'lần đầu tiên' của mình. Đó là người đàn ông điển trai nhất mà nàng đã từng thấy trên TV, bìa báo chí, ảnh poster và—ngoài đời. Nét Trung Đông huyền bí quyện với những đường tạc Tây phương rắn rỏi khiến gã đàn ông ngay lập tức trở thành 'hit' của toàn Hollywood chỉ sau một buổi khai mạc bộ phim nổi tiếng.

Valerie đã được mời đến dự buổi lễ đó, lẽ dĩ nhiên, vì nàng chính là một thần tượng nhạc pop đang lên ngôi của giới trẻ nước Mỹ.

Valerie yêu Brandon, nàng tin vậy. Mặc dù gã đàn ông cứ lúc nắng, lúc mưa đối với nàng. Tất cả cũng chỉ vì họ đều ở trong làng giải trí, và Brandon không muốn liều lĩnh đà nổi tiếng đang tăng vọt của mình. Thêm nữa, họ không có cơ hội gặp nhau thường xuyên, bởi cả hai ở những bộ phận khác nhau. Valerie không biết làm cách nào để anh ta đáp trả tình cảm của nàng, trong khi bên cạnh anh có muôn ngàn nữ diễn viên xinh đẹp.

Nhưng nàng minh tinh Matheson cũng không phải thứ vừa. Một khi đã muốn chuyện gì, nàng sẽ có được sự hài lòng toàn vẹn.

Chậc, Valerie J. Matheson là một cô gái như vậy đấy. Xinh đẹp, năng động, ào ào như bão lửa. Và phù phiếm.



"Valerie, trông em đẹp tuyệt vời," Chad nói vọng vào từ cửa chính, giọng không giấu nỗi sự tôn thờ.

Valerie không đáp lời, chỉ mỉm cười, đoạn kéo nhanh chiếc khăn choàng ra khỏi cổ. Dù gì họ cũng đi bằng limousine, cần quái gì áo ấm, khăn choàng?

Chợt, nàng quay lại tấm gương, cảm thấy có gì đó thiếu hụt. Sờ tay lên cổ, Valerie nhận ra dây chuyền thánh giá bằng bạc rẻ tiền nàng vẫn thường đeo đã biến mất. Quay lại phía Chad và mẹ mình ở ngưỡng cửa, Valerie nói nhanh vài lý do rồi đảo vội lên cầu thang, trở về phòng tìm kiếm vật đã mất. Sợi dây có lẽ còn không đáng tiền bằng một lọ sơn móng tay của nàng, cũng là thứ nghèo mạc duy nhất trong những sở hữu xa hoa của cô ca sĩ trẻ. Nhưng vì một lý do nào đó, Valerie không tài nào quăng bỏ nó được.

Vì nó là quà tặng của Faith vào lần sinh nhật thứ bảy của nàng.

À, đừng hiểu nhầm, Valerie không phải vẫn còn tình cảm thương mến đối với người chị của mình. Quá bận rộn với những bữa party trác táng, ánh đèn flash của đám ký giả, những mối quan hệ thoáng qua—nhưng nhăng nhít—với các nam ngôi sao; Valerie Matheson quả thật không có thời gian hay tâm trí để nhớ đến người chị tội nghiệp. Sợi dây chuyền, chẳng qua, chỉ là một thói quen khó bỏ. Ít ra thì nàng vẫn tự nhủ như thế.

Tông cửa bước vào căn phòng lót thảm màu kem, nàng lục tung cả bàn trang điểm, hộc tủ, phòng thay đồ, buồng tắm, nhưng đều không thấy tăm hơi nó. Thở hắt ra, tay chống hông và lặng thinh một hồi lâu, nàng cúi người và mò mẫm dưới gầm giường.


Chợt, từ bên kia khe giường, một đôi chân người hiện hữu.


Valerie suýt đã la toáng lên, nhưng rồi bị một lực vô hình cản ngăn. Mồm há hốc, nàng từ từ đứng dậy, mắt cảnh giác nhìn người thiếu phụ với làn da thạch cao tuyết hoa và mái tóc trắng như tơ tuyết, khoác trên người cũng bộ áo đồng màu. Toàn thân toát ra một ánh sáng mờ ảo. Sự hiện diện khiến sự yên lặng có một cái tên mới.

Không thực.

Như một thước phim quay chậm, bàn tay mong manh tưởng chừng trong suốt duỗi ra, tay áo trắng tinh phấp phới dù xung quanh không có gió. Sợi dây chuyền treo trên những ngón tay hờ hững, mặt thánh giá lấp láy sắc kim loại mông lung.



"Thời Điểm, dẫu gập ghềnh
Đón ngươi, Ta đã đến."



Trước khi sự vật loang đi trong ánh sáng trắng, Valerie đã ngỡ mình biết người đó.



.



.



/Qua vết rạn của Ranh Giới/




.



.



Lâu đài Bethlehem, Jevah, Y'tellarien.
Lãnh thổ tộc Jerohem.

"Mất trí? Thật là một lý do tiện lợi," Thành chủ thành Jevah của tộc Jerohem ngã người ra tấm đệm lông ngỗng căng phồng, miệng khẩy cười, mắt xám bạc hờ hững đảo về phía người đàn bà cùng chung dòng máu.

Dakim Selas vò lấy vạt áo khi nheo mắt nhìn vào đứa con trai trác táng. Bastado Selas, mỹ-nam-tử của tộc Jerohem, kẻ dẫm nát lên tim muôn ngàn thiếu nữ; biểu hiện trên mặt giờ đây chứa đầy sự hài hước khô khốc. Từ hai bên, hai nô gia tóc đen với làn da bánh mật, đôi mắt sâu gợi cảm, vung đôi tay ve vuốt lấy lồng ngực và mái tóc của chủ nhân một cách tôn thờ. Kẻ thứ ba, một yêu tinh Mieer tai nhọn trong y phục xốc xếch, một bên ngực lộ hẳn ra, ngón tay đút nhẹ những quả nho chin mọng vào miệng vị Thành chủ. Ngay cả trong sự hiện diện của mẫu thân mình, Bastado cũng không hề mảy may ngượng ngùng bởi sự phóng túng của bản thân.

Nhưng Phu nhân Dakim lại là một chuyện khác.

Vỗ tay ra hiệu cho bọn nô gia lui ra, bà thu vai, ngồi thẳng dậy trên tấm đệm trắng khổng lồ, những trang sức lủng lẳng và xuyến tay va chạm vào nhau lẻng xẻng. "Đây không phải là chuyện đùa, con trai. Con bé còn sống và rất có thể sẽ tiếp tục sống. Ghothika Jerohem dường như đã ngửi ra hơi hớm gì và phái người đến dò thám nó."

Chàng trai trẻ với mái tóc nâu sẫm nhún vai. "Vậy thì dễ thôi, giết luôn những tên được phái đến."

"Con mất trí rồi sao?!" Dakim rít, mắt nhìn láo liên, đoạn hạ giọng thì thầm. "Người của Ghothika không thể giết được. Nếu không công lao của chúng ta bao nhiêu năm nay sẽ như dã tràng xây cát."

"Mẫu thân, mẹ sai rồi," Bastado cười một cách uể oài. "Là công lao của mỗi mình mẹ thôi. Con không hứng thú với ngai vị Tộc trưởng," dang rộng tay, chàng nói lớn. "Hãy nhìn xem, Jevah cung cấp tất cả những gì con có thể mong muốn. Tại sao phải dại khờ gây ra chiến tranh nội bộ để hủy hoại cung son, điện ngọc và—mỹ nữ?"

Bàn tay Dakim vụt ra tạt ngang khuôn mặt điển trai của đứa con mình cưng yêu nhất. Âm thanh rạn vỡ vang lên giữa gian phòng trầm hương nghi ngút. "Ta cấm con nói thế!" đoạn, như nhận thức được việc vừa làm, bà áp tay lên má Bastado và dịu giọng. "Ôi con trai yêu quý của ta, con phải hiểu, con mới thuộc dòng máu Jerohem chính thống. Tên con hoang đó không thể nào so sánh với con trai của ta được. Chiếc ghế tộc trưởng vốn thuộc về con, Bastado ạ. Con phải luôn tin tưởng vào điều đó."

Một tràng cười yếm thế tuột ra khỏi miệng chàng mỹ nam tử. "Con hoang? Mẫu thân đùa với ai đây? Chính con trai của mẹ cũng chẳng qua là một đứa con rơi rớt. Không những thế, còn là một kẻ lai căn."

Một tát tay khác vang lên làm rung bầu không khí, đôi mắt xanh nhạt tiết trời vào thu của người đàn bà kiêu sa sôi lên sự giận dữ. Vẫn tư thế ngồi bình thản, Bastado Selas lại ngửa đầu ra cười lên hoang dại. Dakim đứng phắt dậy, mắt long sọc, vài lọn tóc mật thoát khỏi mũ đội đầu treo rũ rượi hai bên má. Từ lúc nào mà đứa con trai yêu quý của bà trở thành như hiện giờ?

Dakim là một kẻ ngoại tộc, đúng vậy. Giữa biển người Jerohem với làn da bánh mật và đôi mắt đen huyền bí, bà nổi trội trên tất cả bởi sắc da trắng ngần và mái tóc óng mật vàng ươm. Ngay từ cái nhìn đầu tiên nơi ổ nô lệ, Gallador Selas đã bị say mê bởi sắc diện hiếm có của Dakim và—bất chấp mọi can ngăn—đưa bà lên làm Thành chủ phu nhân. Vậy đó, Dakim của một bộ tộc nhỏ bé miền núi đã một bước trở thành phượng hoàng. Và bà còn ý định bay cao hơn thế nữa.

Gallador không thể có con, lại tuổi già gấp ba lần Dakim, đã sớm ngày từ giã cõi đời, ngay trong khi Bastado vẫn còn trong bụng mẹ. Chuyện vụng trộm giữa Dakim đại-mỹ-nhân và ngài tộc trưởng điển trai vốn đã không còn là bí mật trong những ngày đó. Sự có mặt thường xuyên của Phu nhân Selas nơi Lâu đài Jovoba, vốn là nơi trú ngụ của nhà Jerohem, đã sớm chứng thực cho toàn thiên hạ thấy ai mới là chủ nhân thực sự của bào thai bà nuôi giữ lúc bấy giờ. Khi Bastado được sinh ra, sự khẳng định lại càng vững chãi. Ngoài việc sở hữu làn da nhạt màu gần như mẫu thân của mình, Bastado còn thừa hưởng đôi mắt xám bạc từ ngài Tộc trưởng Irum—vốn cũng là một kẻ lai căn.

Đó là chưa nói đến diện mạo như được tạc ra dưới tay những người thợ lành nghề nhất. Gallador Selas có lấy cả nữ thần Fraiya cũng không thể sinh ra một đứa con như vậy.

Người ta nói, phía Đông có Eracion—tình yêu lãng mạn của mọi thiếu nữ, về Tây lại là Bastado—kẻ để lại sau lưng những con tim vỡ nát.

Trong lúc đó, nội bộ Jerohem luôn có lời đồn về nguồn gốc của người-kế-thừa Ghothika. Tin đồn bảo rằng vị Tộc trưởng phu nhân tạo ra sinh vật oan nghiệt ấy từ một cuộc vụng trộm với một gã nô lệ. Bởi quả thật, Ghothika được sinh ra quá sớm và hoàn toàn không mang chút tương tự với người cha tuấn tú của mình. Như để bù đắp cho điều đó, Ghothika Jerohem lại là một chiến binh dũng mãnh, thậm chí có thể còn ngang ngữa cùng Synahr Máu Lạnh. Chỉ là, bọn họ chưa hề gặp mặt nhau.

Không cần phải nói ra trên cửa miệng, ai cũng rõ vị công tử tộc Jerohem căm ghét đứa con hoang nhà Selas như thế nào. Và sự thù ghét không chỉ dừng lại ở bản thân Ghothika, mà còn tiêm nhiễm vào xương của từng thành viên trong gia tộc bên mẹ của hắn.

Điều này đã khiến một Dakim mưu tính phải luôn lo sợ. Sợ cho an toàn của đứa con và tham vọng của chính mình. Do đó, người đàn bà tộc núi đã nghĩ ra một phương cách sinh tồn giữa bầy sói lang. Bà dùng sự nuông chìu và dung túng để nuôi lớn thân xác Bastado, nhưng lại đổ âm mưu và gian trá vào tâm hồn chàng. Vị thành chủ nhỏ tuổi vì thế đã lớn lên với cuộc sống hai-mặt. Kẻ ngoài nhìn vào, chỉ trông thấy một thằng bé ham chơi, nhút nhát và vô dụng. Họ không thể ngờ ở bên dưới cái vỏ ấy là một học giả uyên thâm, mưu lược hệt như vị mẫu thân. Bastado Selas, cũng vì thế, sớm đã trở thành một vũ khí bí mật của người đàn bà đầy tham vọng.

Song, đâu đó trên quãng đường dài, những mưu ma chước quỷ của Dakim đã từ từ thối rữa.

Sau một lần suýt chết vì sát thủ, đứa con trai tài giỏi của bà tỉnh dậy đã trở thành một kẻ yếm thế, hèn nhát, lúc nào cũng lo lắng có kẻ đến đoạt mạng. Lớn lên, sự buông thả dần dần biến Bastado thành một kẻ suốt ngày chỉ lao đầu vào những trò vui thể xác và lối xa hoa phóng túng—oái oăm thay, cũng chính là bộ mặt giả Dakim đã dự tính tạo ra cho con trai của mình.

Cái mặt nạ, một ngày, đột nhiên trở thành da thịt thật sự.

Loth thật sự đang giễu cợt bà.

"Thôi được," Dakim gằn giọng, "chúng ta sẽ nói đến chuyện đó sau, con trai ạ. Chuyện trước mắt là giải quyết đứa con gái Baislinger đó đi, trước khi nó làm hỏng mọi an bài của ta."

"Chúng ta chẳng đã thử làm chuyện đó?" Bastado nhún vai, tay ném nho vào miệng một cách thư thái. "Nhưng mạng con bé thật cao, ngay cả bão lửa cũng không giết được ả. Đến giờ lại lộ ra một căn bệnh mất trí."

"Cho dù có bị nhận xuống Sarlam ta cũng không tin nó thật sự quên tất cả," Dakim rít, đầu nhớ lại sự kiện xảy ra hôm đó, khi Naiverra Baislinger tình cở trông thấy kho vũ khí dự trữ dưới hầm nô lệ. "Nhưng có lẽ, tạm thời nó sẽ không manh động. Dù gì Synahr Máu Lạnh cũng vừa chết đi, nó vốn không còn ai để báo những tin tức thu thập được về."

"Không," Bastado từ sau chợt lên tiếng, đôi mắt hằn lên sự khó chịu, "Naiverra phải giết. Nếu ả báo cho Ghothika những việc làm của mẹ, không cần chứng cớ đầy đủ, chúng ta cũng sẽ bị xử quyết."

"Con nghĩ nó sẽ bắt tay với Ghothika sao?" bà cười gian xảo. "Con ranh yếu đuối, câm lặng suốt ngày đó chỉ có thể dám tin vào người anh máu lạnh của mình. Nó không đủ gan dạ để dấn chân vào những vùng nước lạ."

Tay cầm cả chùm nho và ngửa đầu ra hưởng thụ, chàng trai xứ Jevah lên tiếng, giọng điệu lơ đãng.

"Nhưng đủ gan để sang đến tận Jerohem làm gián điệp?"

Dakim nhíu mày, bước đi qua lại, mắt phóng về đứa con vô dụng, lòng tự hỏi phải chăng đó chỉ là một nhận xét bâng quơ, nhưng ngẫu nhiên đánh trúng tâm điểm?

"Ta nghĩ đã đến lúc con nên 'viếng thăm' nó. Đã gần một tuần trải qua sau 'tai nạn' bão lửa rồi. Đừng mãi vùi đầu vào lũ gia nô và bọn yêu tinh Mieer đó. Chúng ta không muốn thiên hạ bàn tán."

Bastado đáp lại lời yêu cầu bằng một nụ cười uể oải. "Thăm Naiverra? Ai ở Jevah mà không biết con đàn bà đó máu cũng lạnh hệt người anh quái vật của mình? Nghe nói, ả đã ở ngay ngưỡng cửa trở thành một tu sĩ, phục vụ cho Loth, trước khi bị tham vọng của gã anh trai dồn đẩy đến Jevah? Ả đàn bà căm ghét đàn ông, mẫu thân ạ."

"Không ai có thể căm ghét được con cả, Bastado. Con là niềm tự hào của Jerohem. Phụ nữ đổ gục dưới chân con trai ta như cỏ ngã rạp trong gió. Ít ra thì"—bà cười—"con phải công nhận thế chứ?"

Luồn bàn tay vào mái tóc đen pha lẫn sắc mật ong óng đượm, Bastado nhướn một bên mày, khóe miệng vẫn cong một cách ngạo nghễ.

"Con không thích đàn bà lạnh lẽo trên giường."

"Hãy thử một lần cuối," Dakim nhấc cằm con trai mình lên, "nếu Naiverra yêu con, hoặc có con cùng con. Chúng ta sẽ có một đồng minh hùng mạnh từ phía Baislinger. Nếu không, thì thẳng tay giết chết."

Bastado cười khẩy, uể oải đứng dậy, phong thái như một con báo vừa tỉnh ngủ.

"Con nghĩ mình thích cái vế sau hơn."

Đoạn, chàng duỗi chân toan rời khỏi gian phòng. Bước chân vừa đến ngưỡng cửa, Dakim đã gọi với lại. "Con định làm gì?"

Quay đầu, người đàn ông phong trần nhất Jevah nở một nụ cười quyến rũ.



"Sao chứ? Dĩ nhiên là theo lời mẫu thân, đi thăm viếng vị phu nhân yêu quý của con."




Chapter 18 - Bộ xương khô trong tủ áo

*trong trường hợp bạn thắc mắc cái biểu hiện "Bộ xương khô giấu trong tủ áo" nghĩa là gì, bạn R xin giải thích luôn (mặc dù bạn biết ai cũng biết): nói về những điều bí mật đáng chê trách, đáng xấu hổ, đáng tởm, kinh dị, trong một gia tộc hay của một người. (Hãy tưởng tượng cảm giác của bạn khi mở tủ áo ra và trông thấy bộ xương trắng kêu lập cà lập cập :P)

    C.h.a.p.t.e.r 18
    Bộ xương trong tủ áo






Đêm ở biệt viện O'noaer. Fawkire.

Phu nhân Faith Mariowen đứng trước cánh cửa gỗ hình cung cao đến gần nóc, nhìn đăm đăm vào bề mặt chạm khắc những họa tiết hoa hồng, trong lòng dậy sóng.



Cánh cửa của căn phòng thuộc về Macoh O'noaer.

"Hãy vào đi, Phu nhân Mariowen, Công tử đang chờ," từ phía sau nàng, Treacheus lên tiếng.

Cảm nhận được nỗi sợ từ bả vai đông cứng của vị phu nhân xinh đẹp, Treacheus dịu giọng. "Đừng lo, kẻ truyền tin còn ra lệnh đích thân tôi tháp tùng nàng vào. Đây hẳn không phải là chuyện phu nhân đang nghĩ. Nếu không, Công tử cần kẻ thứ ba trong phòng làm gì?"

Nhưng khi Treacheus tiến lên mở cửa cửa, chàng lúc này mới phát hiện ra biểu hiện của vị phu nhân hoàn toàn không kinh vía như mình đã tưởng—ngược lại là đằng khác. Sự yên bình trải ra hờ hững trên mặt như sa tanh hong trên lửa, có cảm giác bất cứ lúc nào vệt cháy xém cũng có thể lấp liếm. Tính cách của người đàn bà này thật thăng trầm khó hiểu.

Trong phòng ánh nến thưa thớt, gió đêm lùa vào khuấy động. Gã Kỵ Sĩ chợt cảm thấy bất an. Công tử Macoh là kẻ ưa ánh sáng, không bao giờ ngài lại để sự âm u vây hãm như vậy.



"Nào, thế là đã đủ mặt. Hãy để bữa tiệc bắt đầu."



Bật người về phía trước, Treacheus lập tức rút kiếm ra trước giọng điệu giễu cợt của kẻ lạ mặt. Nhìn thẳng về hướng cửa sổ cao rộng, bóng hình một người in trên nền trời màu chàm, lửa yếu ớt trong lò sưởi loang loáng sắc kim loại trên người hắn, đôi mắt hoàng kim ánh lên sự lạnh lẽo khó dò.

Dath Mariowen đang đứng đó, nhàn nhã như kẻ đi câu. Với En Sangus kề qua cổ chủ nhân của tòa biệt viện.

"Ta đã gọi ả đến. Nhưng ngươi cũng không thể thoát được, Mariowen," Macoh run rẩy nói. "Đây là sự điên rồ!"

"Vậy sao?" giọng gã chiến binh cất lên lơ đãng.

Một cách bình thản, Treacheus tham gia vào. "Đúng vậy, Mariowen, ngài vốn biết nơi này bị vây đặc bời Kỵ-sĩ Giáp-thiên. Sự may mắn chỉ đến một lần."

"Ta cam đoan với ngươi, Baron, việc ta đứng trong căn phòng này, với lưỡi kiếm tỳ sát cổ chủ nhân đáng kính của ngươi, không có gì là may mắn cả," xoay nhẹ cổ tay như châm chọc con tin, gã đàn ông bâng quơ thêm vào, "—ngay từ khi các ngươi đã ngu ngốc hạ xuống những rào cản bảo vệ xung quanh hắn."

"Đây là sự điên rồ, Mariowen," Treacheus nhắc lại lời của Macoh vài giây trước, mắt trầm xuống cảnh giác.

"Ngươi có thể thấy," hắn nhún vai, "ta không hề phản đối."

"Vậy hãy chấm dứt nó và thả ta ra!" Macoh chợt nói, khuôn mặt không còn chút máu.

"Chỉ sau khi ngươi đã lặp lại những gì ta muốn nghe, cậu bé ạ."

"Được, được," tam công tử hét lên, "ta giải thoát ngươi khỏi lời hứa đó! Người đàn bà lại là của ngươi, Dath Mariowen!"

Tỳ mũi kiếm vào cuống họng, gã chiến binh kéo Macoh sát lại gần, đến khi mặt họ chỉ cách nhau một hơi thở, gã mới rít khẽ. "Người đàn bà luôn là của ta, cậu nhóc ạ," đoạn quay sang phía Treacheus, đôi mắt vô định. "Faith, hãy qua đây."

Đến lúc này, Treacheus mới nhớ ra người đàn bà phía sau mình. Những tưởng nàng ta sẽ vui mừng chạy đến bên phu quân, song biểu cảm trên gương mặt vị phu nhân lúc bấy giờ khiến kẻ đối diện không khỏi bàng hoàng. Lạc lõng và vô thần, Faith Mariowen chậm rãi tiến đến đứng cạnh gã chiến binh, mắt không một lần nhìn thẳng vào hắn.

"Đừng nghĩ ngươi có thể ngang nhiên uy hiếp một thiếu tộc chủ O'noaer mà có thể sống sót để ra đi," tam công tử gầm lên, ngay sau được thả ra và chạy đến nấp sau lưng gã cận vệ. "Treacheus, giết hắn cho ta!"

"Rất khó, cậu bé à."

Lời nói của kẻ mang ánh mắt hổ phách vừa dứt, từ bên ngoài cửa sổ, đôi cánh đỏ của loài Haitar vụt lướt qua, kéo theo phía sau là cờ thảm mang biểu tượng ba vòng tròn sặc sỡ đan vào nhau. Tiếng tù và trỗi lên xa xăm nhưng lại rất gần.

Báo hiệu sự xuất hiện của những người du mục Ri'ef.

Giữa không trung, hàng chục khoang xe gỗ với thành chạm trổ những hình thù quái dị nối đuôi nhau, len lỏi giữa chúng là những con Haitar thuần chủng, cánh đỏ thẫm nổi bật trên nền trời lam đậm. Nhưng cũng không choáng ngợp bằng những kẻ cưỡi trên chúng. Du mục Ri'ef trong y phục sặc sỡ, khăn choàng đầu và tua rua phấp phới trong gió. Họ giương đôi mắt khinh bạc nhìn xuống những kẻ nấp trong tường gạch, như thể nhạo báng sự tự giam hãm bản thân của những kẻ ngoại tộc.

Một khoang xe dừng lại cạnh cửa sổ, cửa mang dấu hiệu ba vòng tròn bật mở. Trước khi Treacheus kịp định thần trước sự xuất hiện bất ngờ của bộ tộc vốn nổi tiếng không-hiếu-khách này, Dath Mariowen và phu nhân đã bước chân vào vòng tay chào đón của chính bộ tộc đó.

"Ngươi đã trở thành một kẻ phản bội, Dath Mariowen," Macoh rít lên với cơn giận sôi sục, nhưng cũng đành bất lực trước những gì đang diễn ra.

Gã đấu sĩ vô địch của Salaman chỉ cười khẩy. Trước khi cánh cửa được sập lại, hắn đưa tay ra và thả En Sangus xuống nền gạch lạnh căm của gian phòng, viên hổ phách nơi chuôi kiếm lóe lên căm phẫn.

"Với vật này trở lại trong tay ngươi, không ai có thể nói ta đã bán rẻ người đàn bà của mình."






Đoàn xe Haitar cùng những người Ri'ef vừa khuất bóng, hơi thở đều đặn cũng trở về với gã Công tử O'noaer. Dù vẫn còn chìm trong hỏa cảm, Macoh cũng tự biết hắn không thể đuổi theo. Du mục Ri'ef xưa nay nằm dưới quyền đặc ân của Hoàng Gia Zoieus—có nghĩa là: bất-khả-xâm-phạm. Ở dưới sự bảo vệ của Ri'ef đồng nghĩa với nằm trong sự chở che của Hoàng Gia Zoieus. O'noaer có thể xúc phạm bất kỳ đại tộc nào. Nhưng với Hoàng Gia thì không thể.

Bực tức, hắn quay người thoát ra khỏi gian phòng, bước chân xa dần vào cánh Tây của biệt viện. Không một chút khó khăn, gã cận vệ đoán ngay điều gì sẽ xày ra. Đêm nay lại một số gia nô không ngủ được bởi đòn roi vô cớ của quý ngài Macoh.

Một cách chậm rãi, bàn tay giáp sắt đen bóng nhặt lên En Sangus, đôi mắt xanh đằm bỗng ánh lên sắc xám kỳ lạ khi dõi về hướng những đôi cánh đỏ trong đêm, rồi trượt lên thanh kiếm.

"Thật đáng buồn nhỉ, En Sangus? Bị chủ nhân bỏ rơi vì một người đàn bà."

Nở nụ cười nhỏ, Treacheus Baron đặt lại thanh bảo kiếm vào hộp gỗ khảm đá và lẩm bẩm.



"Ngài đã thay đổi quá nhiều, Synahr Baislinger."



.



.




Ánh trăng đêm hắt vào cửa sổ, qua chấn song tạo thành những vệt dài uốn éo trên thân người thiếu nữ, hiện đang ngồi co ro một góc trong khoang xe. Cách đó chỉ một cái sải tay, người chiến binh ngồi tựa vào thành xe, đầu ngửa, môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền ra chiều mệt mỏi. Họ ở gần nhau, nhưng lại không hề động chạm.

Mắt nàng trượt trên mặt Synahr, tim nhói lên những nỗi đau day dứt, song lại nồng đượm vị ngọt bùi.

Ôm chặt lấy mình, Faith lắc đầu nguầy nguậy. "Không," thân run lên, giọng nàng trỗi dậy sự phủ nhận với chính bản thân. "Đây hoàn toàn không lành mạnh!"

Đôi mắt chàng vụt mở, lo lắng. "Faith?"

"Cảm giác này không bình thường!"

"i?" nhổm người dậy, đôi tay chàng với lấy nàng, ghìm chặt lại bả vai. "Nàng đang nói gì thế?"

"Chàng, Dath Mariowen, một kẻ ngược đãi, vô tình, nặng tính chiếm hữu," ngước đầu lên, nàng thổn thức. "Hết lần này đến lần khác, chàng đã vùi dập ta, cả linh hồn lẫn"—giọng nàng bỗng nghẹn đi—"thể xác."

Cúi đầu, Faith để nước mắt nóng hổi, lần đầu tiên kể từ sau sự phản bội, vỡ òa tự do trên gò má. "Chàng là một tên khốn nạn, biết không? Là một tên khốn nạn! Chàng từ chối ta, để rồi chấp nhận. Chấp nhận xong lại bội phản. Bội phản chán chê lại dẫn đến sỉ nhục! Ta tự hỏi mình có phải sống với nỗi đau quá lâu, đã trở nên nghiện ngập bởi chúng? Do đó—" nàng nấc, "do đó, đến tận giờ phút này, ta vẫn còn yêu chàng! Vẫn muốn đi theo chàng! Vẫn muốn được chàng vuốt ve ôm ấp— có bị tổn thương—"

Trước khi nàng kịp chấm dứt lời nguyền rủa xối xả, vòng tay lạnh giá đã choàng qua khóa chặt lấy nàng. Đầu vùi vào lồng ngực rộng, mũi hít vào mùi xạ hương pha lẫn da thuộc, Faith để mọi cảm xúc kiềm nén bấy lâu tuôn trào.

"Khác với chàng, ta không có Tà Thú trong người. Thân thể ta vẫn bằng xương cứng thịt mềm. Dao găm vào, máu vẫn chảy ra, Dath ạ," nàng nhắm mắt, giọng bỗng yếu ớt. "Xin chàng, đừng hành hạ ta nữa…"


Cuối cùng, nàng thổn thức trong nước mắt.
"Đây là một tình yêu không-lành-mạnh…"

Miết đôi môi trên gò má nóng ướt của nàng, Synahr khẽ lên tiếng. "Ta chẳng đã cảnh báo nàng trước? Đến bây giờ, mọi việc đã quá trễ."


"Ta đã không thể buông tay."


.



.




"Tình yêu nuốt chửng chị như Eva cắn phải trái cấm."

Câu nói của người thiếu nữ tóc nâu từ tận ngày hôm kia, đến giờ này mới ngấm dần vào nàng. Vì một lý do nào đó, Faith chợt cảm thấy nàng giờ đây chỉ mới là bắt đầu của một Eva.

Mắt xanh dõi lên nền trời đầy sao qua song cửa sổ, người thiếu nữ nằm quay nghiêng, tấm lưng trần áp sát vào lồng ngực bằng phẳng. Mồ hôi rịn ra sau cơn ân ái điên cuồng giờ đã lạnh đi trên da hai kẻ nằm sát cạnh nhau, thân rã rời. Chân đan vào nàng, gã đàn ông thu sát hơn người tình của mình vào lòng, đầu vùi vào mái tóc đen rối bời vẫn còn thoảng hương loại hoa tím ngát. Qua hơi thở đều đặn phả vào ót, Faith biết chàng đang ngủ, rất say.

"Chàng biết không, em sợ bản thân mình," rất khẽ, giọng nàng bật ra như một dấu chấm lặng giữa không gian vẫn vương mùi luyến ái. "Tình yêu này như sự ám ảnh của đêm không trăng, tối mù mờ không lối thoát."

Hơi thở chàng vẫn đều đặn. Nàng nhắm mắt lại, cầu mong giấc ngủ ùa đến để cứu vớt mớ xúc cảm hỗn độn trong đầu. Tình yêu của nàng dành cho con người này vượt ngoài cả ranh giới của lý do, khiến nàng—một cách điên rồ—dang vòng tay đón nhận tổn thương hắn mang lại như mẹ hiền ôm lấy đứa con ngỗ nghịch. Nàng e sợ mình sẽ hóa rồ như người đàn bà đã sinh ra mình.

Synahr thở dài trong giấc ngủ, tay vuốt nhẹ bụng nàng một cách vô thức. Đến khi nàng tưởng chàng lại chìm sâu trong mộng, người chiến binh chợt lên tiếng.

"Ta được nuôi lớn bởi nỗi đau, Faith à."

Ôm chặt nàng hơn, chàng hôn nhẹ lên bờ vai trần, một hành động chứng tỏ chàng đã hoàn toàn tỉnh giấc—đó là nếu như chàng thật sự đã đang ngủ.

"Sự tàn độc thấm nhuần vào máu ta, đầu độc tâm trí ta, đến nỗi"—giọng chàng chợt chân chất một cách lạ thường—"ta thật không biết cách không làm tổn thương người khác."

Nàng nín thở.

"Nàng có biết những bài hát của bọn hát rong về những chiến binh cổ xưa?"

Không đợi nàng đáp trả, Synahr tiếp lời, giọng mông lung xa xăm.

"Chuyện có một tòa lâu đài. Một cậu bé và một gã chiến binh."

"Lâu đài ẩn chứa những cái chết ngẫu nhiên một cách không-bình-thường. Cậu bé mãi đến năm tuổi mới hoàn toàn hiểu hết những ngẫu-nhiên chết người xảy ra với mình, đều không là ngẫu nhiên. Và, sự nhận thức đến chính từ cái đẩy tay của bà mẹ xuống vực sâu thăm thẳm. Lúc mở mắt, thù hận đứng lên và bước đi, bỏ lại sự thơ ngây vùi sâu dưới lòng đất lạnh. Nhưng đó vẫn chưa là kết thúc của câu chuyện."

Bàn tay nàng vuốt nhẹ những ngón tay nắm lại đến căng thẳng của Synahr, rồi hôn lên chúng.

"Sát hại thất bại, bà mẹ gửi đứa trẻ đến trại lính của cha nó—chỉ là, dưới vỏ bọc một tên nô lệ. Và nô lệ, nó đã trở thành."

"Bà ta muốn nó trả thù người đàn ông đó, hoặc muốn ông ta tự tay giết con trai mình. Đến bây giờ nó vẫn không rõ, và không quan tâm. Suốt gần nửa quãng đời, sự căm thù và nhục nhã dần nuôi lớn cái ý muốn giết đi gã chủ nhân. Và có thể nó đã làm thế nếu không nhận ra hắn chính là kẻ tạo ra mình. Đứng lên, nó đập vỡ gông xiềng và trở thành một chiến binh, sống đắm mình trong chiến tranh và thây ma, bán linh hồn cho quỷ dữ để đổi lấy vinh quang. Cho đến một ngày—"


Nhoài người lên, chàng tỳ môi vào chỗ nhạy cảm sau vành tai nàng, và thở nhẹ. "—nó gặp một người thiếu nữ."

"Và nàng cũng biết phần còn lại của câu chuyện," chàng khựng lại một giây rồi nhẹ nhàng nói tiếp, giọng êm ái.

"Nó yêu người thiếu nữ đó. Và biết tình yêu đó chỉ đem lại tổn thương cho nàng. Nhưng nó quá ích kỷ để buông tay."

"Em..."

"Đêm đã khuya, hãy ngủ đi, Cánh Huyền bé nhỏ," chàng cắt ngang, đặt một dấu chấm kết.

Faith không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ uống vào ý nghĩa của câu chuyện, vị đắng chát làm tê cả đầu lưỡi. Synahr Baislinger đã nuốt vào bao nhiêu kiêu hãnh để cho nàng biết về quá khứ đau thương của mình? Về người đàn bà đã phản bội chàng vào ách nô lệ được gọi bằng 'mẹ'? Về gã chủ nhân hành hạ tuổi thơ của mình được gọi bằng 'cha'? Về máu lửa điên cuồng được gọi là 'cuộc sống'? Vì một lý do nào đó, Faith tin rằng nàng là người đầu tiên nghe được câu chuyện này.



Thì ra, mỗi con người đều có bộ xương khô giấu trong tủ áo.



Quay người về phía Synahr, nàng luồn tay qua hông và tựa đầu vào lồng ngực lạnh giá.
Chưa bao giờ con bé Matheson cảm thấy ấm như lúc này.



Trong giấc ngủ không mộng, nàng tự hỏi những bộ xương khô liệu có hạnh phúc?






{chap này 'cảm' quá, ngắn, viết khỏe :P }