Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 4 - Synahr và cuộc giải cứu



    C.h.a.p.t.e.r 4
    Synahr và cuộc giải cứu






Trên chiếc giường rơm phủ da dê, một cách thô bạo, tên man rợ râu vàng ném Faith xuống. Rơm rạ bay tung tóe, lửa bập bùng phản chiếu trên mặt kẻ đồ tể ánh nhìn không-thần-thánh. Chồm lên tóm lấy mối nới nơi vai giáp, hắn giật mạnh.


Chúa, hãy giúp con.

Nhưng thế giới này liệu có Chúa?

Y phục bên dưới lớp áo chỉ sắt giờ đã thành muôn ngàn mảnh vụn, hòa vào đó là giọng cười khiếm nhã. Faith la lên hoảng hốt, tay đập mạnh vào tấm thân cuồn cuộn của tên đồ tể, khi bóng dáng hắn chồm đến.

Vô ích thôi. Làm sao mình—một đứa con gái bệnh tật—lại có thể chống lại tên bạo phu dã man này?—Nàng vừa nghĩ vừa gào lên kinh hãi.

Hất mạnh chân, mắt xanh thẳm mở tròn kinh ngạc khi nhận ra gã đàn ông khỏe mạnh hơn gấp trăm lần đã văng tận vách lều, mang trên mặt là vẻ sửng sốt không kém. Faith dĩ nhiên không hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra.

Trời ạ! Sức mạnh này từ đâu ra?

Lồm cồm ngồi dậy, nàng thoát chạy ra cửa lều, quên cả tình trạng không y phục của mình. Bàn tay vạm vỡ khóa chặt lấy cổ chân, nàng ngã sõng xoài trên nền đất. Gã đàn ông đã hồi phục cú té nhào lúc nãy—giờ đang hậm hực chồm lên, miệng gầm gừ những ngôn ngữ vung tục. Nàng cắn răng, nhắm nghiền mắt khi bàn tay gã giơ cao. Vũ lực là một bài học nhớ đời, ít ra nàng biết hắn định làm gì.

Song, nó lại không đến.

Sức nặng phía trên thân bỗng nhẹ hẫng. Faith vụt mở mắt. Người tù nhân với đôi mắt hổ phách đang đứng sừng sững như một pho tượng chiến binh Trung cổ, chỉ bằng một tay nhấc bỗng gã râu vàng lơ lửng trên không trung. Máu từ vết đâm sau lưng gã nhỏ giọt lên ngực nàng.

Có bao giờ kinh hoàng lại pha lẫn với mê hoặc?

“Đây là hình phạt quá nhẹ cho sự sỉ nhục ngươi đã gây ra cho ta,” giọng kẻ lạ mặt cất lên lạnh lùng nhưng lại đầy căm hận. Nắm đấm tiếp đến giáng xuống ngực, theo sau là tiếng xương gãy giòn như củi khô.
Gã chiến binh chết ngay trước khi có thể trút hơi thở cuối cùng.

Ném thể xác bết máu qua một bên, người tù nhân cúi xuống, tay đặt lên bụng Faith sờ soạn. Nàng hít mạnh khi bề mặt chai sạn chạm vào làn da trơn mịn. Có gì đó trong sự tiếp xúc khiến nàng rùng mình. Nhưng không vì ghê tờm.

Ngước lên, mắt xanh thẳm dõi vào ánh hoàng kim huy hoàngnhưng lại vô thần một cách kỳ lạ. Nàng bàng hoàng khi người đàn ông nhìn vào khoảng không trước mặt một cách vô định, hệt một kẻ mù lòa.

“Nàng không mang y phục?” hắn đột nhiên hỏi.

Faith chớp mắt. Ôi Chúa, hắn đúng là bị mù thật!

Nàng choàng người ngồi dậy, xấu hổ khi bản thân đã nằm yên như một con thú bị mê hoặc, để gã lạ mặt xác nhận tình trạng lõa thể của mình. Trước khi kịp đáp trả, bàn tay người tù nhân đã choàng qua eo nhấc bổng Faith lên, tay kia mò lấy tấm áo choàng của kẻ chết khoác vội lên người nàng. Xong, hắn xé toạt thành lều, cả hai lao ra giữa doanh trại.

Tiếng gào thét vang dội khắp nơi. Chung quanh họ bỗng hàng chục người đổ ra với vũ khí lăm le sắc cạnh. Vớ lấy chiếc rìu dài biểu tượng của lều chủ trại, người tù nhân hoang dại kéo tay nàng thiếu nữ tóc đen xông thẳng vào giữa khuôn viên quân doanh, hệt như một kẻ lên cơn điên loạn. Chính xác hơn là một kẻ lên cơn điên loạn.

“Dẫn ta đến bầy ngựa!”

Không cần hỏi lại Faith cũng biết lời ra lệnh đó dành cho mình. Nàng lo lắng đảo mắt nhìn quanh, trông thấy bóng hàng chục ngựa nòi sau hàng rào gỗ. Quay ngoắt người, Faith kéo tay vị cứu tinh của mình đổ về hướng đó. Một cách chính xác đến khó tin, kẻ mù lòa vung rìu vào bọn lính bủa vây dọc đường. Không một giây do dự, không một phút nhân từ.

Mỗi nhát chém xuống, một phần thân thể lại đứt lìa.

Máu vương vãi khắp nơi, hệt như một thước phim kinh dị rate R mà Faith chẳng bao giờ có cơ hội đi xem. Chìm đi trong bấn loạn, đôi tay nàng run rẩy khi nấp sau vị cứu tinh. Muốn nhắm mắt lại không nhìn, nhưng biết rõ điều đó chằng khác gì tự sát. Đành gồng người nhìn thằng về đích đến, nàng tạm thời nén xuống mọi nỗi sợ kinh hoàng—vì ý chí cầu sinh.

Gạt đi những tên lính gác, người tù nhân nhấc bổng Faith lên con ngựa hung, đoạn quay đi, toan lao về đám lính đang ùa đến như thác đổ.

Níu áo hắn lại, Faith thổn thức. “Còn ông? Ông không đi với tôi sao?”

“Bữa tiệc vẫn chưa tàn, làm sao ta nỡ bỏ ra đi. Tiểu thư hãy để ta 'đền đáp lễ hiếu khách' với chủ nhà đã chứ,” lời nói tuy mang ý khôi hài, nhưng nàng lại ngửi được hơi hớm của chết chóc ẩn ngay bên dưới lớp băng rất mỏng.

“Nhưng—”

Nói chưa hết câu thì hắn đã vỗ mạnh vào mông ngựa, con vật màu hung vội vàng cất vó. Faith lập tức chồm người xuống ôm chặt lấy cổ nó, mắt láy lên hoảng hốt khi nó phóng mình lao về con đường mòn heo hút. Phía sau bốc lên ánh lừa điên cuồng, rừng rực một sự chết chóc không báo trước.

Đâu đó trong muôn ngàn hỗn loạn, một chút cầu mong nhỏ lóe lên cho mạng sống của kẻ mù lòa.

Nàng nhắm chặt mắt lại, miệng lầm bầm cầu nguyện để không bị tuột khỏi lưng con vật. Khi ánh lửa trại và tiếng la hét đã dần kéo xa, Faith từ từ mở mắt nhìn quanh mọi vật, ngạc nhiên khi cảm thấy cơ thể thăng bằng một cách lạ kỳ trên lưng ngựa—mặc cho con vật bấn loạn đang lao đi với tốc độ điên cuồng.

Chậm rãi nhổm người dậy, nàng phóng mắt qua chòm lông mao nâu đỏ vào đêm tối mù mịt trước mặt, thầm cảm ơn thượng đế đã tạo ra con đường bằng phẳng không trở ngại này. Chuyện là, nàng vốn không biết điều khiển con vật này thế nào, giả như có vật cản trên đường. Và Faith thật sự không muốn chết một cách lãng xẹt như thế—ngã ngựa.

Lạ thật. Thế ra ở 'thế giới này' mình lại biết cưỡi ngựa.

Đúng vậy, kể từ giây phút trông thấy Synahr Baislinger, bị đôi mắt hoàng kim như vàng lỏng khóa chặt, 'giấc mộng này' đã lập tức chuyển mình trở thành 'thế giới này'. Faith Matheson biết rằng mình không hề mơ.
Một giấc mơ không thể cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay trên làn da trần.

Synahr Baislinger. Cái tên đã đến với nàng một cách tự nhiên khi đập mắt lên người tù tội. Mặc dù nàng dám chắc bản thân trước đây chưa từng trông thấy hắn—ngay cả trong cuộc hội thoại hôm nào với Đấng Cổ Xưa, mọi vật chỉ là một màu trắng lộng lẫy.

Pháp thuật.

Faith thở dài. 'Đấng Cổ Xưa'? Không phải cái tên bốc đầy mùi ma thuật? Thế thì việc bà ta gieo chút ý nghĩ lẫn hình ảnh vào đầu nàng cũng không phải là điều không thể...

Cái thế giới này làm mình phát điên mất!

Con ngựa hung chạy được vài dặm nữa thì bắt đầu đi chậm lại, bầu trời từ màn đêm mù mịt dần dần chuyển sang xám bạc. Trong suốt khoảng thời gian đó, Faith không biết làm gì hơn là nằm rạp xuống, áp người vào lưng ngựa để giữ ấm, đầu nghĩ miên man về cuộc hội thoại kỳ lạ với Đấng Cổ Xưa. Với trí nhớ sắc bén, từng bài thơ hiện về trong trí óc nàng với độ chính xác đến kinh ngạc. Nào là phải tìm ra Synahr Baislinger, đặt tên Kỵ Sĩ (mà nàng nghĩ chính là hắn) lên ngai vàng; cứ làm như cái tên lực lưỡng một mình chống trăm đó lại cần đến sự hỗ trợ của một cô gái yếu đuối—huống chi lại là con nhỏ bệnh hoạn bị liệt cả hai chân.

Faith nhíu mày. Bị liệt?

Mãi đến giờ nàng mới đủ hoàn hồn để nhận ra đôi chân mình hoàn toàn có thể cử động!

Lúc trên biển nàng đã vùng chạy. Lúc trong lều nàng đã hất văng tên đồ tể. Lúc này, khi đang ngoe nguẩy những ngón chân nhỏ xíu của mình, Faith cảm thấy rõ ràng từng mạch máu di chuyển liên hồi trên khắp các bắp chân quặn chặt. Sờ soạng khắp người, một lần nữa nàng sửng sốt khi nhận ra đường mổ trên ngực đã biến mất, đổi lại là một số vết sẹo không rõ nguồn gốc nằm ở bả vai và bên hông. Ngay cả cái cảm giác mệt mỏi, lừ đừ của một kẻ bệnh trường kỳ cũng không còn tồn tại.

Lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm, nàng cảm thấy khỏe mạnh như một người bình thường.

Kỳ diệu. Cứ như không phải là thân thể của mình.

Con ngựa bỗng dừng chân, Faith giương mắt nhìn quanh và bắt gặp một dòng sông trải dài trước mặt. Chả trách nó không đi tiếp nữa. Cổ họng khô rát, nàng tụt xuống lưng ngựa, đến bên mép sông và vục mặt xuống để thỏa cơn khát. Gạt đi làn nước trên mặt, Faith nhìn vào bóng hình phản chiếu trên mặt sông, há miệng sững sờ.

Trước mặt Faith chính là nàng. Nhưng lại không phải là nàng.

Vẫn đường nét đó, màu tóc đó, song khuôn mặt người con gái này lại muôn phần sinh động hơn Faith Matheson. Có lẽ là vì hai gò má đầy đặn, làn da trắng mịn hồng hào, đôi môi mọng ướt đượm chất thanh xuân; tất cả đều hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt tiều tụy, hốc hác, xanh xao thường ngày của Faith—con-ma-bệnh. Nhưng, ngoài những điều đó ra thì đôi mắt to với hàng mi cong rợp bóng, chiếc mũi nhỏ thanh và cặp đồng điếu quen thuộc... không thể nhầm lẫn vào đâu dược—chính là của nàng!

Duy chỉ có một điểm duy nhất thuyết phục Faith tin vào điều ngược lại.

Đó là màu xanh thăm thẳm nơi đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào bản thân. Đôi mắt của nàng vốn cũng xanh, nhưng là chất màu nhạt nhẽo của tiết trời vào đông, còn đôi mắt của người con gái dưới hồ kia lại mang một màu xanh đậm đà. Nếu như ánh lửa trên thế gian này có sắc xanh, đây chính là một ví dụ xuất sắc.

Lẽ nào mình đang trong thân xác của một người khác?

Faith vung tay vỗ nhẹ trên trán. Rõ điên.

Mặc kệ đây có phải là một không gian khác hay không, hoặc nằm mơ cũng được, cái quan trọng là mình đã đi lại được, bệnh hoạn gì chắc cũng không còn. Thế thì còn dại gì lại chuốc phiền vào thân để đi giúp cái tên Synahr này?—Trong đầu người thiếu nữ, những ý nghĩ hèn yếu bắt đầu định thành hình.

Ánh hổ phách dõi xuống nhìn nàng trong lều trại.

À, mình đang đùa với ai đây? Hắn đã cứu mình!

Faith sẽ không bỏ Synahr, chừng nào nàng còn mang hơi thở. Bởi cô gái trẻ không muốn suốt đời bị vây hãm bởi hình ảnh đó.

Song, một sự thật sững ra đấy: nàng không biết gì về 'thế giới này'. Chẳng phải nàng vừa thoát khỏi một đám man rợ có ý định cưỡng bức phụ nữ giữa thanh thiên bạch nhật sao? Chẳng phải nàng vừa chứng kiến tên Synahr chém người như chém cá? Nàng làm sao mà ở lại cái vùng đất hoang dại này cơ chứ!?

Và, còn người thân ở bên kia…

Faith cắn răng, dập ngay cái ý nghĩ hoang tưởng mà bấy lâu nàng trốn tránh như bệnh dịch, trước khi nó kịp định thành hình—Mày làm gì có cha mẹ, rõ chán.

"Đổi lại cho sứ mạng ngươi chào đón
Ta sẽ ban cho ngươi. Bất kỳ cuộc sống nào."

Chẳng phải Đấng Cổ Xưa đã từng nói thế?

"Nếu ta có thề đưa Synahr Baislinger lên ngai vàng, ta sẽ có được một nguyện vọng?" câu hỏi vang vọng khắp mặt hồ tĩnh lặng như một mũi tên phóng đi vào hư vô.

Không đến một tiếng xào xạc của gió đáp lời. Faith chợt bật cười khúc khích. Y như truyện cổ tích vậy. Rõ nhảm.

Nhưng bây giờ biết tìm hắn ở đâu? Ngựa đã chạy suốt đêm, mình làm sao mà biết đường quay trở vế doanh trại đó?—Faith lắc đầu, quay trở lại bên cạnh con vật to lớn.

Không biết làm cách nào leo lên lưng ngựa, nàng rủa thầm Đấng Cổ Xưa vì đã không ban cho nàng luôn những khả năng cần thiết để tồn tại trong thế giới này. Cưỡi được ngựa, nhưng lại không biết leo lên, cũng không biết điều khiển thì khác gì vô dụng?

Thôi, cứ đến đâu hay đến đó, nếu đúng như con mụ vô hình đó đã nói, số phận chúng ta gắn liền thì sớm muộn gì chả gặp lại hắn? Chẳng phải số phận đã được định sẵn hết rồi sao?—nàng nghĩ, miệng thở hắt ra một âm thanh gần giống với tiếng cười khục.

Mặc cho sự chèo kéo của nàng, con vật ngu ngốc vẫn đứng lì ra đó như một khúc gỗ khổng lồ. Bỏ cuộc, Faith hằn học quay ngược về hướng đã đến, miệng nguyền rủa. Kỳ lại thay, con ngựa hung lại lững thững theo sau, mũi không ngừng thúc vào mái tóc đen nhánh.

Nhưng bà ta cũng đã nói số phận không phải nhất định.

"Chậc, thần linh mà cũng mâu thuẫn trong lời nói của mình thế sao?" nàng lẩm bẩm. "Cái thế giới điên rồ."




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét