Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 6 - Thành hôn



    C.h.a.p.t.e.r 6
    Thành hôn






Tuy không biết 'ba ân huệ' dành cho kẻ tử tội là gì, Faith cũng lờ mờ hiểu được chúng phải rất vô lý, nếu không thì gã đao phủ Feress đã không cười đến sặc sụa như thế. Tâm trạng bình hòa của nàng đột nhiên như bị kim châm khi gã gật đầu lia lịa về phía vị giáo sĩ. Gã rõ ràng không nghi ngờ gì về cái chết đã được dự báo của Dath Mariowen.

Nàng không có dự cảm tốt chút nào.



Crodoth lúc bấy giờ đã sửa sang y phục, quay mặt về phía dân chúng mục kích và dõng dạc tuyên bố.

“Hỡi dân chúng thành Hafaret, Đấng Chúa Trời Loth vốn có tấm lòng cao cả vĩ đại, đã mở mắt chúng ta để có thể trông thấy sự vô tội của người đàn ông này. Vì một sự hiểu nhầm nho nhỏ, đức ngài Cojayt đáng kính đã vô tình cầm tù con người tội nghiệp. Và cũng vì hiểu nhầm đó, anh ta thương hại đến hai chiến sĩ Hafaret của chúng ta. Có thể nói đây là một sự đáng tiếc không đáng có," dừng lại, vị giáo sĩ khẽ nhìn quanh.

"Vốn dĩ Dath Mariowen của xứ Thôraido sẽ được phóng thích vô tội, nhưng thương vong anh ta gây ra cho hai chiến binh của chúng ta cũng không thể bị phớt lờ. Tôi, Giáo sĩ Crodoth của Thánh đường Hafaret, nay sẽ ban 'ba ân huệ' cho chàng trai tộc O'noaer, đặt số phận của con người đáng thương này vào bàn tay của các vị, hỡi con dân của Loth.”

Bên dưới bỗng xôn xao chộn rộn sau lời phán truyền của đức giáo sĩ, Feress không nói gì mà chỉ lùi về phía sau khoanh tay lại, chiếc rìu vẫn lăm le bên hông, chờ đợi.

“'Ba ân huệ' vốn chỉ là những hy vọng hão huyền mà những nhà tu yếu mềm đã nghĩ ra để làm dịu lòng bọn tử tội. Tên O'noaer này chết là cái chắc.” Faith nghe rõ lời lẽ Feress khẽ nói với thủ hạ của hắn. Lòng nàng rối bời.

Nếu Synahr chết đi, vậy 'Số Phận' mình cần theo đuổi là gì?


“Ân huệ thứ nhất," đưa bàn tay lên ra dấu im lặng, Giáo sĩ Crodoth bắt đầu lên tiếng, "nếu có người chịu bỏ một ngàn đồng vàng để mua người tử tội này làm nô lệ, hắn sẽ được tha chết để làm việc chuộc cho hết tội lỗi mình gây ra.”

Bên dưới hoàn toàn im bặt.

Ông hạ giọng. “Thứ nhì, nếu có vị nào chấp nhận người thanh niên này làm thân thuộc gia quyến của mình, chịu mọi trách nhiệm hướng dẫn hắn đi lại trên còn đường sáng, sang gánh mọi lỗi lầm của hắn gây ra, Dath Mariowen sẽ mãi mãi sửa đổi tên họ, đi theo người đó cả đời như một phần tử trong gia đình.”

Vẫn là sự im lặng đáng sợ. Faith thầm nghĩ điều này còn hoang đường hơn. Trước là tiền bạc, giờ lại nghĩa tình. Đâu có ai lại dại dột bỏ ra tiền bạc mua một tên tử tội làm nô lệ? Huống hồ còn đón hắn vào gia đình, chịu mọi trách nhiệm về những chuyện hắn có thể gây ra?

Ai biết được hắn lại đi giết người tiếp? Nàng rùng mình, nhớ đến sự tàn bạo của đêm qua khi Synahr—hay Dath Mariowen—giáp chiến cùng bọn chiến binh râu dài.

À, nhưng mạng của nàng là do con người này cứu lại. Nàng đơn giản không thể giương mắt làm ngơ nhìn người ta phanh thây hắn ra từng khúc được.

Faith lắc đầu nguầy ngậy, quay sang Crodoth. “Tôi không có tiền để nhận hắn làm nô lệ, nhưng tôi có thể đón chào người tử tội này vào gia đình của mình.”

Đôi mắt nâu ấm rọi vào nàng một cách nghiêm nghị.

“Thế thì cô gái trẻ, con phải hỏi ý của gia phụ trước, có thể nào gọi ông ta đến đây?”

“Tôi—tôi không có cha!” nàng đáp vội, lúng túng.

“Vậy thì ta phải xin lỗi, việc này không thể được.”

“Sao lại không được? Tôi có thể nhận hắn làm anh trai”—Faith chớp mắt, nhìn về phía người tù nhân nằm dài trên bục đá—“hay em trai cũng được! Có hề hấn gì?”

Nàng tròn mắt khi trông thấy khóe miệng người tử tù nhếch lên, đôi mắt vẵn nhắm nghiền. Nàng đang ra sức cứu mạng hắn, và hắn lại đang ra sức cười?!

“Ngươi một đứa con gái, một đứa con gái thì không có quyền lên tiếng trong một gia đình. Đơn giản như thế mà cũng không hiểu? Đúng là thứ đàn bà ngu ngốc!” Nói rồi Feress lại phá lên cười to, hai tên thủ hạ cũng lên tiếng hùa theo. Faith nghiến răng.

'Trọng nam khinh nữ', khuôn mẫu rất thường thấy ở xã hội phong kiến thời Châu Âu cổ. Nàng thở dài ngao ngán. Tuyệt! Mụ già vô hình dong đó quả thật đã đưa nàng đến 'vùng đất mơ ước' của mọi người Mỹ!

Thu hết sự chịu đựng dự trữ bấy lâu, Faith gặn một nụ cười nhỏ. “Xin lỗi các ngài, tôi đã suýt quên mất địa vị thấp hèn của mình," nàng cúi đầu lùi lại một cách kính cẩn, mắt phất lên đầy hàm ý, "bởi sự uy nghi của ngài Feress đã khiến tôi choáng ngợp.”

Nếu địa vị đàn bà ở thế giới này đã thấp kém đến vậy, chả tội gì nàng lại vì nóng giận một lúc mà chuốc họa vào thân. Tốt nhất, làm cho tên Feress hài lòng thì việc nàng muốn đạt được cũng dễ dàng hơn. Đúng như Faith dự đoán, gã đao phủ ngước cao đầu, mỉm cười một cách đắc ý, tay vuốt lấy chỏm râu ra chiều đệ bệ lắm.

Crodoth quay lại nhìn nàng với biểu cảm am tường, đoạn khẽ gật đầu. “Có lẽ điều tiếp theo sẽ vừa với con đầy, cô gái trẻ.”

Còn chưa hiểu vị giáo sĩ ám chỉ điều gì, gã Feress lại cười rộ. Crodoth tằng hắng lấy giọng và tiếp tục đoạn diễn thuyết của mình.

“Đối với Đấng Chúa Trời Loth nhân từ, sự kết hợp giữa hai linh hồn để đạt đến dung hòa vĩnh cữu là một điều thiêng liêng hơn tất cả, bao gồm cả cái chết." Quay xuống dân chúng đang mục kích, ông cao giọng. "Nay trong số các người con của Loth đang hiện diện nơi đây, nếu có một thiếu nữ nào chịu lấy người tử tội này làm chồng, chịu gắn bó suốt đời để đi hết quãng đường còn lại cùng hắn, thì đến"—ông cười—"Tử Thần cũng sẽ lùi bước trước vinh quang của tình yêu.”

Lần này một vài tiếng khúc khích rộ lên bên dưới. Feress không còn nhịn nỗi, vỗ đùi cười sặc khiến đám dân càng bạo dạn hơn. Chẳng bao lâu cả hội trường đều vang dội âm thanh chế nhạo.

Lạy Loth, tôi đã chẳng bảo với ông 'ba ân huệ' này là trò đùa ác nghiệt? Điều thứ nhất còn khả thi nếu hắn vẫn có thể đứng trên hai chân, chứ cho đến tình trạng dở sống dở chết như hiện giờ thì có lấy về để làm ma chay à?”

Crodoth không nói gì, để mặc Feress càng sặc sụa trong tiếng cười, ông chỉ nhắm mắt lại, chờ đợi.



“Tôi sẽ lấy hắn.”



Vị giáo sĩ già mỉm cười. Feress ho sặc. Cả hội trường im bặt. Đôi mắt người tử tội vụt mở.

Faith Matheson bước đến trước mặt Crodoth, mắt nhìn thẳng, lòng nàng dậy lên một nỗi cáu gắt khó hiểu. Đứng trước sự vô tội rõ ràng như ban ngày, con người nơi đây không những bàng quang không can dự, mà lại còn tìm thấy giải trí trên cái chết của kẻ khác? Có cái gì đó rất không-bình-thường ở vùng đất này.

Crodoth dịu dàng đặt tay lên đầu cô gái nhỏ. “Con đã khiến Loth tự hào, con gái ạ.”

Feress mở miệng sau một tràng ho sặc khác, không giấu nỗi sự ngạc nhiên. “Ngươi chịu lấy hắn? Ơn thánh, lấy về làm cha hay ông ngoại? Hắn là một kẻ tàn phế, không chức tước, không tiền bạc, tuổi tác không gấp ba thì cũng gấp bảy nhà ngươi. Lấy hắn thế không bằng tiếp tục làm trong ổ điếm cho rồi!”

“Ngài quên một điều, hắn còn bị mù nữa," nàng nói đơn giản, cố che giấu sự mỉa mai hằn rõ trong ánh mắt, "và tôi không có bất kỳ một nghề nghiệp nào như ngài đã nêu trên.”

Gã đao phủ lúng túng quay lại, ném ánh mắt dò hỏi đến thủ hạ của mình. Song, sự hiện diện của Giáo sĩ Crodoth ở cạnh đã thu lại sự chú ý của gã.

“Tôi nghĩ đến giờ này chúng ta không cần thiết làm rõ điều gì. Cô bé đã chịu lấy người tử tội, lễ thành hôn có thể cử hành ngay bây giờ.”

Kẻ đao phủ trở nên im lặng. Crodoth đến bên cạnh Dath Mariowen, ra lệnh cho những tên cai ngục tháo bỏ gông xiềng, đoạn kéo tay đỡ hắn đứng dậy.

Kỳ lạ thay, với chừng ấy máu tuôn chảy trên mặt đá, con người này vẫn còn thở và đứng được trên hai chân. Faith ngước mắt nhìn người đàn ông đáng thương, tự hỏi bất cứ sức chịu đựng kỳ lạ nào đã khiến hắn vững vàng như thế.

Nhìn cho kỹ chắc cũng không đến nỗi như ông ngoại mình—nàng bật cười trong bụng, bất giác nhận ra bản thân đã tự đẩy mình vào một tình huống không-lối-thoát.

Con người này đã cứu nàng. Giờ đã đến lúc nàng phải trả lại cái nợ ân tình đó.

Vì Faith Matheson không hề nợ bất cứ một ai, đặc biệt là ân tình.

Khi đôi nam nữ đã quỳ xuống trước mặt Crodoth, ông vẫy tay ra hiệu cho tùy tùng đem lên một thanh trượng gỗ điêu khắc tinh xảo, trên thân khảm nhiều thứ đá bảy màu, đầu gậy là một quả cầu trắng, trông như quầng tụ của một đám khói đục. Faith nhìn chăm chú, tay kềm lại ý muốn chạm thử.

Vị giáo sĩ già lẩm nhẩm đọc vài câu chú niệm rồi dập thanh trượng khảm đá của mình trên mặt sàn lạnh buốt. Một luồng khói nhỏ tỏa ra từ quả cầu trắng, năm ngón tay gầy guộc kéo từng sợi khói ra như thể chúng là tơ lụa của trời.

Faith mở to mắt trong kinh ngạc.

Ảo thuật chăng? Cái thế giới này thật lắm dị thuật!

Crodoth mở mắt, bàn tay gân guốc nhấc lên ra dấu cho tên mục đồng đến gần. “Hai con hãy đưa tay ra.”

Rụt rè chìa ra bàn tay phải, Faith nhìn sang Dath khi hắn run rẩy nhấc cánh tay rỉ máu. Nàng cắn răng khi khuôn mặt gã đàn ông co lại, có lẽ vì cái đau xé khi bị bắt buộc phải quỳ gối trong tình trạng thương tích trầm trọng. Không kịp suy nghĩ, nàng chộp lấy tay hắn và cứ giữ lấy, làn da Dath còn lạnh hơn cả đá tảng.

Crodoth mỉm cười đôn hậu trước hành động tốt bụng của cô gái nhỏ, đoạn gật đầu. Tên mục đồng rút từ tay áo ra một con dao vàng khảm đá xanh. Faith tròn mắt khi hắn rạch một đường xéo trên tay Dath, máu từ từ ứa ra.

Giật mạnh tay người tử tù lại, nàng thảng thốt. “Ông điên à? Hắn đã chảy máu khắp người như vậy mà còn—”

Tiếng nấc cười thoát ra từ cổ họng Dath Mariowen làm nàng giật mình quay đầu lại. Đôi mắt vàng kim của đêm qua trong cái xanh ảm đạm của hôm nay đã trở nên u linh kỳ lạ. Gã đàn ông này bị mất trí? Đây đã là lần thứ hai hắn tìm thấy khôi hài trong sự số gắng giúp đỡ của nàng.

Một cái nhìn về phía Crodoth lập tức khiến nàng thay đổi cách suy nghĩ. Cả ông và gã mục đồng đều tỏ ra bỡ ngỡ trước phản ứng đối kháng của nàng. Đỏ mặt, nàng nhận ra bản thân đã xử sự một cách ngu ngốc, bèn chìa bàn tay trắng ngà ra trước mặt một cách thủ phục.

Trời ạ! Ai mà biết được cái thế giới này lại có chuyện rạch tay trong lễ cưới nữa chứ! Thời kỳ hoang sơ sao?—Faith bỉu môi, chân mày xô lại.

Dưới lời chỉ đạo của Crodoth, nàng lựng khựng áp tay mình vào Dath, cảm thấy bản thân như một đứa trẻ lên bốn lần đầu tiên đặt chân vào mẫu giáo; xấu hổ, tò mò và lo sợ. Người giáo sĩ bạch y mỉm cười, năm ngón tay nối kết với thứ tơ tuyết vô thể đan kết giữa không trung như một thợ dệt lành nghề, tạo thành một tổ kén xung quanh đôi bàn tay đang áp chặt, máu hòa quyện...

Đi mất rồi cái đau rát bỏng, Faith tần ngần ngó vào dấu hiệu kỳ lạ trên lòng bàn tay, chỗ mà vài giây trước đây từng là vết rạch vẫn chưa khô máu.

'Đóng dấu' là từ ngữ duy nhất lọt vào đầu nàng lúc đó. Hình thể trên da trông giống như hoa chuông màu đỏ với cuống lá ngoằn nghoèo. Trên bàn tay của Dath cũng một dấu hiệu y hệt.

Người tử tù bắt đầu cất tiếng. Lần đầu tiên trong suốt cả ngày hôm nay Faith nghe được chất giọng trầm và khàn, hệt như lúc hắn cứu nàng đêm trước. Một sự yên bình lan tỏa, nàng cũng chẳng hiểu là do đâu.

“Dath Mariowen của Thôraido, chiến binh nhà O'noaer, trước mặt Đấng Chúa Trời Loth xin tuyên thệ mối liên hệ vĩnh cữu, sẽ dùng hết cuộc đời của ta chăm sóc cho người thiếu nữ bên cạnh, bảo vệ và trân trọng sự kết linh thần thánh này.”

Đến lượt nàng, Faith cắn môi, lo lắng.

“Ờ…ta là Faith Matheson của…Hafaret,” nàng nuốt nước bọt nhìn quanh, trông thấy ánh mắt động viên của vị giáo sĩ già và biết mình ít ra không hớ hênh điều gì.

Nếu Crodoth có thắc mắc về cái tên ngoại quốc của nàng, ông không hề để lộ tâm ý trên mặt. Tự tin hơn, nàng mạnh dạn nói tiếp một tràng dài về những gì nàng biết được về tuyên thệ trong hôn lẽ, nào là tình yêu, nào là trong già trẻ bệnh tật, nào là cho đến khi cái chết mới phân ra… Đơn giản là vì nàng không chắc là mình nên hoặc không nên nói những gì.

Cứ chép nguyên y đoạn thề nguyện trong Kinh Thánh, chắc chúa trời nơi đây cũng không khác gì mấy với nơi mình. Faith nghĩ mình đã rất logic trong suy nghĩ đó.

Đến khi nàng kết thúc, cả Crodoth và người hầu của ông đứng cạnh đều nhìn nàng với biểu hiện hoàn toàn hài lòng. Duy chỉ đôi mắt hổ phách vốn ấm áp từ nãy, đến giờ bỗng lạnh đi, sắc như một lưỡi dao cắt vào tâm thức.

Cái nhìn của Synahr Baislinger khiến nàng rùng mình vì cơn buốt chạy dọc sống lưng, mặc dù hắn vốn không thể nhìn thấy. Faith biết hắn đang thầm chỉ trích nàng, dẫu gì lời tuyên thệ của nàng vừa rồi giả dối không khác nào cái tên Dath Mariowen của hắn vậy.

Nhưng ít ra Faith dùng là chính tên thật của nàng.

Trước khi gã chiến binh tóc đen được tháo gỡ gông xiềng và—theo chỉ thị của Crodoth—được đưa về giáo đường để chữa trị vết thương, hắn khẽ tựa lên vai người vợ mới cưới và thì thào trong tiếng cười nhỏ, khàn và u quái.

“Xem ra ta sắp phải một lần nữa hồi đáp 'lễ hậu đãi' của thành Hafaret. Lần này, ta đảm bảo sẽ không để nàng đi trước một mình nguy hiểm như vậy, phu nhân bé nhỏ.”

Nàng nín thở. 'Một lần nữa' hồi đáp lễ hậu đãi?

Sự nhận thức ập vào nàng như gáo nước lạnh. Faith bỗng nhận ra chuyện từ đầu vốn chẳng liên quan đến tên Thành chủ Gojayt nào cả.

Bởi, kẻ một mình tiêu diệt cả đội quân Covec đang đứng trước mặt nàng.



Song, điều đó cũng chẳng thay đồi được gì, đúng không?




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét