Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

Chapter 30 - Lưới nhện

***warning: Sexual Content (Sao cứ mỗi lấn có từ này là đầu óc tác giả sứt mẻ thêm một chút)



    C.h.a.p.t.e.r 30
    Lưới nhện






Đêm đến trên Lâu đài Bethlehem, Jevah.


Tiệc rượu đêm đó đã vượt trên sự xa xỉ thường ngày của Bethlehem rất nhiều. Quạt lông công hòa vào những màn lụa đỏ thẫm khiến không gian tràn ngập tình thú. Thức ăn ê hề, hoa quả chen chúc nhau trên những bát vàng nằm la liệt trên nền đất. Mỹ nữ nhảy múa nhộn nhịp giữa sảnh đường trong những y phục hớ hênh. Ngập trong những hồ cạn chung quanh là các yêu tinh Mieer gợi cảm không một mảnh vải trên thân, uốn người như loài rắn theo từng giai điệu gợi tình.

Gian phòng tràn ngập các quý tộc trong thành, các kỵ sĩ, chiến binh dưới trướng nhà Selas. Họ nằm, ngồi thoải mái trên những tấm đệm huyết dụ; tay đưa cao cốc vàng chúc mừng sức khỏe khách quý của họ. Buổi tiệc đón tiếp Ghothika Jerohem đã không thể nồng nhiệt hơn nữa. Và gã công tử cũng không thể hài lòng hơn.

Chỉ trừ một chuyện.

Ở đầu bên kia của lâu đài, cánh Đông của Bethlehem, sự nồng nhiệt cũng diễn ra. Nhưng chỉ giữa hai kẻ.



"Thật đấy, Bast, em không hiểu tại sao anh lại viện cớ chúng ta đều bị bệnh để không dự tiệc. Em không thấy điều hại gì trong việc làm hài lòng khách quý của anh. Dù gì cũng là nhảy múa ca hát thôi mà. Việc này hình như em rành lắm."

Lưỡi di chuyển dọc trên vùng bụng nàng chợt dừng lại, Bastado cười khục. "Loth! Đến giờ này nàng vẫn còn nghĩ 'làm hài lòng Ghothika' chỉ là ca hát nhảy múa?"

"Không phải sao?" Naiverra chống chỏ và nhổm đầu lên nhìn người đàn ông đang mơn trớn trên bụng mình. "Dakim bảo em sử dụng tất cả những thứ xa xỉ anh đã đổ lên người em. Chúng nếu không là quần áo ca nữ thì cũng là vòng khuyên lục lạc, sáo, đàn mà thôi. Không sử dụng chúng để ca hát, nhảy múa thì để làm gì?"

Mắt vẫn trìu mến nhìn người vợ ngây ngô của mình, Bastado nở một nụ cười dễ dãi, đầu lắc nhẹ. Chàng cúi xuống và hôn khẽ lên viên lam ngọc trên rốn nàng rồi ngẩng đầu lên thì thào. "Để khiến hắn làm những điều ta đang làm đây."

Naiverra sững ra trong vài giây, mắt nhìn chằm chằm vào chàng; đoạn nàng duỗi tay, thả đầu lại trên gối. Bastado quan sát vợ mình với sự khôi hài kiềm nén khi mấy loại xúc cảm liên tục lướt qua trên khuôn mặt xinh xắn. Naiverra tuy có thể vờ bệnh tật, nhưng lúc này đây dễ đọc còn hơn một cuốn sách mở. Hơn một tháng quấn quít bên nhau đã đủ cho Bastado biết trước nàng sẽ có phản ứng như thế nào, trong những trường hợp khác nhau. Ít nhiều gì, ấn tượng về nàng của Bastado đã không sai ngay từ đêm đó: Naiverra Selas là một nữ thần lửa.

Và nữ thần vô cùng nóng tính, vào những lúc bất ngờ nhất.

"Chết tiệt!" Y như rằng, nàng nhổm người lên, toan đẩy chàng ra và phóng ra khỏi giường. "Con mụ chết toi đó! Em con dâu của bà ta! Sao lại—! Nhất định sẽ cho bà ta biết ta—"

Tiếng cười hào sảng thoát ra cổ họng Bastado khi chàng nắm tay nàng giật mạnh lại, tay còn lại choàng qua ghì chặt nàng vào thân, mặt đối mặt.

"Thả ra—"


Âm thanh phản đối bị cuốn vào một trận giằng co dữ dội khi chàng bắt đầu hôn nàng, môi đan vào có phần cưỡng ép. Một tiếng kêu nhỏ thoát ra từ cổ họng Bastado khi chàng dứt đầu ra nhìn nàng, môi tuy rướm máu nhưng nụ cười uể oải quen thuộc lại nở ra trên miệng. Tiếng thở dốc lùng bùng trong tai, Naiverra bần thần trong vài giây khi nhìn xuống việc mình đã vô thức gây ra rồi biến sắc. Khuôn mặt chứa đầy sự hối hận, nàng toan đưa tay sờ vào chỗ bị thương. Ngón tay vừa chạm vào môi chàng vài khắc, Bastado lại kéo mạnh đầu nàng vào và tiếp tục nụ hôn dở dang, lần này có phần mãnh liệt hơn.


Lún sâu vào đệm, nàng đưa tay đan vào những lọn nâu sẫm, ghì chặt đầu chàng xuống khi môi chàng di chuyển xuống cổ, vai và thung lũng giữa ngực. Những tiếng rên nhỏ tiếp theo tràn ngập không gian khi Bastado bắt đầu yêu chiều bầu ngực phu nhân của mình bằng môi và khoang miệng nóng ấm. Tay chàng mơn nhẹ trên làn da mềm mại, kéo dọc từ ngực xuống bụng, môi quay trở lại trên môi nàng quấn chặt.

"Ta chẳng đã nói tối nay là một dịp thích hợp để nàng đeo nó?" chàng bỗng thì thào, tay nấn ná trên viên lam ngọc nơi rốn. Đôi mắt Naiverra lừ đừ mở ra, bối rối. "Nhưng…em tưởng rằng anh muốn em đeo nó khi múa…"

Bastado cười khịt. "Ta đến cả cái gót chân của nàng cũng không muốn cho hắn nhìn thấy, đừng nói chi đến trang phục hớ hênh của bọn ca nữ." Chàng lắc đầu. "Không, không, nữ thần của ta, nàng chỉ là ca nữ của riêng ta thôi."

"À," một bên chân mày của nàng nhướn lên, mắt nheo lại cùng nụ cười châm chọc, "em cứ nghĩ Thành chủ Jevah của chúng ta rất rộng rãi và hiếu khách, tuyệt đối không bao giờ hẹp hòi với người khác điều gì, ngay cả…đàn bà của mì—"

Câu đùa chưa dứt thì đã bị nuốt chửng bởi cảm giác đầy ứ quá bất ngờ khi kẻ phía trên đột ngột chìm sâu vào nàng—một cách thân mật nhất tiếp xúc da thịt cho phép. Nhìn người tình bé nhỏ bên dưới mắt mở to vì sốc, chàng trai trẻ khẽ cười, lắc đầu và thì thào vào tai nàng. "Ta không nghĩ đây là lúc thích hợp cho hội thoại."

Naiverra dường như cũng cùng chung ý nghĩ khi luồn tay ôm chặt lấy chàng. Hay nói đúng hơn, nàng quá chìm đi trong đam mê để thậm chí nhận ra chàng đang nói gì.

Chân khoác lên và ôm chặt lấy người đàn ông như một phản ứng tự nhiên khi nhịp điệu hoan lạc bắt đầu, Naiverra thả mình cùng những bùng nổ của hoan cảm. Da trên da, mồ hôi hòa quyện, móng lún sâu vào bả vai, bàn tay chai sạn ghì chặt nàng đến ngộp thở. Toàn thân cử động theo bản năng hoang sơ nhiều hơn là cố tình, nàng có cảm giác mình đang chạy trong một cuộc đua không đích đến. Muốn rên la để giải thoát sự căng thẳng kỳ lạ—giờ đây đang lớn dần trong bụng cùng mỗi nhịp điệu vồ vập—nhưng đến cuối cùng đều bị nuốt trọn bởi những nụ hôn sâu và mạnh mẽ, để lại là những âm thanh ấm ứ trong cổ họng, hệt như tiếng mèo hoang giao phối.

Nữ thần lửa, cái tên chàng âu yếm gọi nàng, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể bị thiêu cháy. Cho đến tận một tháng trước đây, và ngay giờ phút này.

Đổ gục xuống, tay chống đỡ phần lớn sức nặng để không đè bẹp nàng, Bastado thở gấp trong nhiều giây cùng nhịp tim dồn dập. Chưa bao giờ giao hoan cùng một người đàn bà có thể rút cạn tất cả từ chàng như vậy—cả linh hồn lẫn thể xác.

Dù vẫn ngoan cố bám riết lý tưởng trụy lạc của mình, đâu đó trong bộ óc cằn cỗi của chàng trai trẻ Jerohem đã rõ ràng một việc: đây không còn đơn giản là lạc thú thể xác nữa. Một cách huyền bí, mỗi lần chàng chiếm hữu nàng, một phần của chính bản thân lại bị chiếm hữu. Đây là điều chàng biết rất rõ, nhưng lại không cách nào ngăn cản sự xâm lược của cảm xúc.


"Bastado là một chủ nhà vô cùng rộng rãi, phu nhân của ta," chàng chợt nói khẽ sau nhiều phút yên lặng, đầu vẫn vùi vào cổ và mái tóc đỏ rối bời vương nhẹ mùi oải hương. "Nhưng nếu việc liên quan đến Naiverra Selas, ta đột nhiên cảm thấy bản thân trở thành một kẻ hẹp hòi nhất thế gian."

Tiếng thở bên tai vẫn đều đặn, nhịp tim trong thân thể bên dưới vẫn bình hòa, bàn tay bấu chặt lấy lưng chàng rướm máu giờ cũng nới lỏng. Bastado ngẩng đầu nhìn, miệng phì cười và khẽ lắc đầu, môi hôn nhẹ lên những hạt đồi mồi li ti phủ nhẹ ngang cánh mũi thon, thứ mà chàng cho rằng đáng yêu nhiều hơn là khuyết điểm.

Nữ thần của chàng đã chìm sâu trong giấc ngủ từ bao giờ.


Gió đêm lùa qua những tấm màn trắng ve vuốt lấy không gian nồng đượm hương luyến ái và hai kẻ chìm ngập trong nó, Amoein* lại một lần nữa đùa giỡn cùng trái tim loài người.

Ngài đã khiến con nhện giăng tơ, đột nhiên một ngày tự rơi vào chính bẫy lưới của mình.




.




.




Bốn ngày sau, phòng thượng khách của Lâu đài Bethlehem.

"Sau gần ba năm trời không đoái hoài quan tâm, Thành chủ Jevah một tháng trước đây đột ngột đến thăm phu nhân của mình, sau đó không một phút nào rời người đàn bà nữa," tên hầu cận nói khẽ khi đưa mắt nhìn vị chủ nhân sau lớp màn trắng.


Ghothika Jerohem nằm trên một tấm đệm khổng lồ, tuy quần áo và giáp sắt đã được cởi bỏ nơi chân giường, cái mặt nạ bạc vẫn loang loáng sau lớp màn mỏng phủ quanh. Vị công tử Jerohem không muốn từ bỏ vật duy nhất khiến hắn còn giữ được chút dáng dấp con người, cho dù là trong giấc ngủ.

"Nói tiếp đi," giọng nói u ám bỗng vang lên, đi kèm là tiếng rên nhỏ của một người phụ nữ. Tuyệt nhiên không phải vì khoái cảm.

Tên hầu cận nuốt ực, đảo mắt xuống chân mình và tiếp tục đoạn thông tin, bỏ ngoài tai tiếng rên khóc từ sau màn thoát ra. "Dựa theo kẻ hầu hạ bên cạnh Phu nhân Naiverra, vị thành chủ của họ từ sau lần thăm viếng đã ở lại cánh Đông hằng đêm. Tuyệt đối không dính dáng đến một người đàn bà nào khác. Điều khó tin này xảy ra—theo lời của Phu nhân Gosabel—là do sự đổi thay lớn lao trong tính tình và cách hành xử kỳ lạ của Thiếu thành chủ phu nhân. Cách đây hơn ba tuần, Phu nhân Selas đã tự ý rời khỏi thành đi xem đoàn hát rong. Việc này đã hoàn toàn vượt ngoài lễ giáo và phong phạm. Một quý phu nhân tuyệt nhiên không thể chường mặt ra phố, huống chi là đơn thân độc mã cải trang trốn khỏi lâu đài. Vậy mà, Thành chủ Jevah đã không hề trách phạt lấy một lời, sau đó lại mua đứt cả đoàn hát rong về phục vụ trong gia trang, vì lý do để tránh phu nhân phải lặn lội đường xa một lần nữa."

Tiếng rên rỉ tỉ tê bấy giờ đã trở thành la khóc. Tên hầu cận bần thần, không biết có nên tiếp tục trong tình cảnh này hay không. Chưa kịp quyết định phải phản ứng như thế nào, một bạt tay vang dội đã trỗi lên, âm thanh than khóc bỗng nín bặt.

"Hừm, đúng là kỳ lạ. Bastado vốn trước giờ nổi tiếng là một kẻ chỉ biết hưởng thụ. Hắn chưa bao giờ thèm đoái hoài làm hài lòng một người đàn bà nào cả—cũng là một việc dư thừa vì hắn vốn không cần phải làm thế. Đàn bà tìm đường đến với hắn như kiến theo mật."

Gã hầu rùng mình trước sự thù hận hằn rõ trong câu nói cuối cùng, lòng cảm thương cho người phụ nữ phía sau bức màn phải hứng chịu tất cả những oán khí đang diễn ra trong đầu vị chủ nhân. Thu lại sự điềm tĩnh, gã mở miệng nói tiếp, cốt chỉ muốn sớm hoàn tất báo cáo và thoát khỏi cảnh tượng tội lỗi này.

"Sau lần đó, Bastado Selas—một kẻ chưa bao giờ đoái hoài đến sinh hoạt bên ngoài Bethlehem—đã vô số lần tháp tùng phu nhân của mình đến núi Ghom để ngắm cảnh, hoặc đi thuyền trên sông Loivah, hoặc cắm trại nhiều ngày ở Jeehai để săn thỏ ngọc. Hắn quấn quít quanh người đàn bà như chim chóc vào mùa giao hợp. Một số cho rằng Thành chủ Jevah vì theo lệnh Phu nhân Dakim
kẻ nghĩ rằng đã đến lúc Selas cần có người nối dõinên mới bày tỏ hứng thú bất ngờ này với người vợ mình chán ghét bấy lâu. Song, những chiều chuộng liên tiếp nối đuôi nhau và sự đam mê lộ rõ trong…giao tiếp giữa họ đã nói lên một câu chuyện khác."

Ghothika để thoát ra một tiếng rên từ bỏ. Gã hầu cận nín bặt, suýt đã đánh rơi thanh kiếm đang cầm trên tay. Hắn không hề nghe thấy bất cứ tiếng động gì khác từ người đàn bà ban nãy.

"Còn gì nữa?" vị chủ nhân nói sau nhiều giây thở gấp.


"À," hắn sực tỉnh, vội vã đỡ lời. "Hơn một tuần trước, giữa họ xảy ra một trận cãi vã. Kẻ hầu người hạ trong lâu đài nhất nhất thề rằng họ chưa bao giờ trông thấy Thành chủ Jevah nóng giận đến thế, càng bất ngờ hơn nữa khi Phu nhân Naiverra cũng phẫn nộ không kém."


"Ồ...? Chuyện gì đã xảy ra?" hơi thở Ghothika lúc này đã đều đặn lại.


"Theo lời rì rầm của bọn thị tỳ hầu hạ Naiverra, vị phu nhân đã vô tình phát hiện phu quân của mình trong vòng tay ôm hôn một người đàn bà khác. Naiverra Selas đã vô cùng tức giận trước sự kiện này và thẳng thừng sỉ vả ngài Thành chủ, gọi hắn bằng những cái tên…à…khiếm nhã. Bastado Selas ban đầu có vẻ cảm thấy thú vị trước phản ứng kích động này, nhưng ngày càng khó chịu—có phần hối hận—khi Phu nhân Naiverra bắt đầu khóc lóc. Đến cuối cùng, trước con mắt kinh hoàng của bọn thị tỳ, Naiverra Selas đã đề ra một tuyên bố hùng hồn: Vị phu nhân thể rằng kể từ nay nếu phu quân của mình còn dan díu cùng một người đàn bà nào khác—dưới bất cứ hình thức nào—cô ta sẽ lặp lại hành động đó trên một người đàn ông khác, y hệt như vậy."

Đến đây, Ghothika bỗng bật cười rộ. "Ả thật sự nói thế? Và Selas thật sự tin?"

"Thưa chủ nhân, quả thật hắn tin. Và không chỉ mỗi Bastado Selas, mà cả lâu đài đều tin tưởng vào lời nói của Phu nhân Naiverra. Có vẻ như người đàn bà này đã luôn luôn sống đúng với lời nói của bản thân—cho dù nó có hoang đường và tai tiếng đến cỡ nào."

"Rồi Selas đã phàn ứng ra sao?"

"Bastado Selas, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm chìm ngập trong sự khôi hài chán chường, nổi giận thật sự. Những gì xảy ra sau đó, ngay cả thị tỳ có mặt lúc ấy cũng không còn dám nhớ. Chỉ biết đâu đó trong trận cãi vã nổi lửa, Phu nhân Selas đã bạt tay phu quân của mình và Bastado, ngay lập tức quay gót rời khỏi cánh Đông Bethlehem. Ai nấy đều nghĩ rằng đó là dấu chấm kết cho sự quan tâm đột ngột của ngài thành chủ. Ngạc nhiên thay, chỉ hai ngày sau, Thành chủ Jevah đã quay lại gian phòng bên cánh Đông của Naiverra Selas, theo sau là trân bảo quý hiếm của cả ba thành trì cộng lại. Có vẻ như chúng đến thay cho một lời xin lỗi. Nhưng đến cuối cùng, tất cả đều được trả về cùng những người hầu khuân vác. Kẻ duy nhất lưu lại ở cánh Đông đêm đó là bản thân Bastado Selas."

Liếm môi, gã hầu cận cúi đầu. "Và đó là tất cả những gì kẻ bề tôi thu nhặt được từ những người hầu hạ trong Bethlehem, cả những việc mà ngay Phu nhân Dakim thậm chí không hề biết đến."

"Được, ngươi có thể lui."

Mừng rỡ, hắn lúi cúi lùi chân. Vừa đến ngưỡng cửa đã bị gọi với lại, hắn quay đầu và một lần nữa cúi xuống kính cẩn.

"Đem thứ này đi cùng ngươi."

Hắn mở tròn mắt khi từ sau bức màn, một thân thể bị đẩy xuống một cách thô bạo. Người đàn bà mà hắn thầm cảm thương lúc nãy giờ đã lộ diện. Không một mảnh vải che thân, vết bầm tím đầy người và hơi thở yếu ớt, tưởng chừng như đã tắt thở. Hắn rùng mình. Dù đây không phải là cảnh tượng hiếm có, song trông thấy chúng bao giờ cũng đem lại sợ hãi trong hắn. Nâng ả lên trong tay, hắn lầm bầm vài câu cáo từ rồi lùi vào bóng tối sau lưng, lòng cảm tạ ơn trời đã không sinh hắn ra là thân phận đàn bà.



Ghothika Jerohem vẫn ngồi thoải mái trên giường, tay quấn lại lớp vải quanh tay, miệng ra lệnh cho kẻ đem tin từ cánh Tây Bethlehem bước vào. Kẻ này cúi chào kính cẩn và để lại trên bàn một thông điệp nhỏ. Trên đó, những dòng chữ hoa mỹ hiện ra đề rõ danh kẻ gửi: Phu nhân Dakim. Quay đầu nhìn xuống ba bức thông điệp khác bên cạnh, tất cả đều mang cùng một nội dung, đã được gửi đến trong mấy ngày nay. Ghothika nở một nụ cười nhỏ.

Ý đồ của mụ đàn bà này chẳng đang bốc mùi tanh tưởi đó sao? Hết mời mọc này đến tiếp đãi khác, mụ ta tuyệt nhiên không tốt bụng đột ngột như vậy, lại càng không liên quan gì đến lễ hiếu khách.

Dakim Selas là một con nhện độc, và những sinh vật như thế không giăng tơ chỉ để mua vui.

Nếu mụ ta muốn chơi đùa lộ liễu như thế này, Ghothika nghĩ, ta cũng đành chiều lòng. Dù gì đi nữa, khám phá mới đây về tình cảm quá rõ ràng giữa vợ chồng ngài thành chủ đã để lại vị đắng trong miệng Ghothika. Loth quả thật không công bằng khi đã ban cho đứa con hoang quá nhiều, bây giờ lại cả tình yêu. Gã bỗng thấy ngứa ngáy, bụng muốn làm một điều gì đó thật tàn độc.

Và Dakim đã cung cấp một cơ hội tuyệt vời.

Quay sang gã chiến binh vẫn đang chờ tin, Ghothika mỉm cười. "Hãy báo với chủ nhân của ngươi, ta đồng ý dự buổi săn nai này. Có Loth mới biết ta yêu loại sinh vật gạt vàng đó đến cỡ nào. Đem đến Phu nhân Dakim lời cảm ơn nơi ta."

Trước khi gã chiến binh quay mình toan bước ra khỏi gian phòng u ám, vị công tử gọi với theo với sự hăng hái không-thần-thánh và nụ cười nham hiểm sau mặt nạ.

"Hãy mời cả Ngài Selas và Thiếu phu nhân nhập cuộc. Ta thật không muốn độc hưởng thú vui hiếm có như thế này."




Và, cứ như thế, cái lưới nhện sẽ bẫy chết chính kẻ giăng ra nó, Ghothika thầm cười vào bóng tối u uẩn khi nhìn xuống bốn bức thông điệp trong tay.





______________________________________________________________
*Amoein: Thần tình ái.

Chapter 29 - Cuộc viếng thăm không báo trước



    C.h.a.p.t.e.r 29
    Cuộc viếng thăm không báo trước






Lâu đài Bethlehem, Jevah. Y'tellarien.


Ghothika Jerohem bước đi trên những hành lang sáng sủa của Lâu đài Bethlehem—kiến trúc đồ sộ, bất bại và đáng tự hào của gia phiệt Selas. Song, cho đến những năm gần đây, người dân Jerohem không còn biết đến Bethlehem như một pháo đài kiên cố nữa. Cái tên Bethlehem trên cửa miệng của các quý tộc đã nhanh chóng trở thành biểu tượng của 'vườn địa đàng'. Bethlehem tuy không lớn bằng Jovoba—nơi cư trú của Tộc trưởng Irum, nhưng lại mang sự hào nhoáng mà không một lâu đài nào trên lãnh thổ Jerohem có thể so bì. Những tấm màn lụa màu tím, huyết dụ và vàng kim với tua rua vàng đắt tiền được treo ở khắp nơi; những vườn nho trong nhà với suối nước sữa dê lúc nào cũng đầy ngập mỹ nữ; đến cả trầm hương dùng cho tôi tớ, thị tỳ cũng đến tận Mũriem xa xôi để mua về. Tất cả đều nói lên sự xa hoa, trác táng của chủ nhân sở hữu chúng. Người ta nói, với cái đà này, Thành chủ Bastado sớm sẽ vắt kiệt gia sản đồ sộ mấy đời của dòng họ Selas.

Và, không điều gì có thể khiến Ghothika hài lòng hơn.

Tuy một là con hoang, một là người kế thừa, địa vị khác xa nhau; Ghothika chưa bao giờ ngưng cảm thấy ghen tỵ với đứa em cùng cha khác mẹ. Bastado Selas dù đã bị từ chối họ tộc ngay từ lúc sinh ra, suốt đời mang tiếng là con rơi rớt; lại sở hữu tất cả những gì một Công tử đầy quyền uy như Ghothika không có: diện mạo, tình thương, sự mến mộ.


Nghĩ đến đó, gã lại càng cảm thấy cay đắng. Tại sao cùng một cha sinh ra, hắn và gã lại khác biệt đến thế? Bastado nổi danh là mỹ nam tử của một vùng trời phía Tây; trong khi Ghothika cũng nổi đình đám, nhưng là một quái vật dị hình đáng kinh sợ. Sinh ra được mấy tháng, tuy khỏe mạnh, cơ bắp đầy đủ; da dẻ của gã lại nổi hạt nhầy nhụa, mủ độc ứa ra khắp nơi khiến các lang y sư tài giỏi nhất, dù đã qua nhiều cố gắng, cũng chỉ đành buồn bã lắc đầu. Chẳng trách tộc mẫu của gã đến tận giờ này, vẫn chưa hồi phục tính độc trữ lại trong những tháng ngày mang thai gã. Các Healia biết rõ nguyên do là vì bẩm sinh, nhưng cái miệng thiên hạ lại không chân thật như thế. Họ đồn rằng, đây là quả báo của việc xấu hổ Tộc trưởng phu nhân đã gây ra—dan díu cùng một tên nô lệ.


Vì thế, Ghothika Jerohem đã luôn được biết đến như một sinh vật của tội lỗi. Với vải trắng bọc kín toàn thân, giáp sắt bít bùng khuôn mặt và cơ thể, người thừa kế Jerohem là biểu tượng của loài quỷ sứ. Thậm chí, sức mạnh của gã cũng được thổi phồng theo những tin đồn về vô số tội ác kinh hãi gã đã gây ra—quá nửa số đó chỉ là thêu dệt, nửa còn lại không ngoài phóng đại. Song, Ghothika chưa bao giờ sửa lại những thành kiến về mình. Nếu không được mến mộ, gã muốn người ta phải kính sợ gã.

Ghothika đã cùng cận vệ của mình đến trước đoàn người hộ tống vài giờ, cốt chỉ muốn xem tình trạng phòng thủ của Bethlehem thế nào. Lần cuối cùng gã đến đây là bảy năm về trước, lúc đó Bethlehem vẫn còn là một trong các kiến trúc kiên cố nhất Jerohem. Điều này đôi lúc khiến Ghothika cảm thấy lo ngại, dù biết chủ nhân của nó chẳng khác nào một con sên trong vỏ, chỉ trốn tránh chứ chẳng làm nên trò trống gì.

Kết quả đã khiến gã bất ngờ nhiều hơn là hài lòng. Bethlehem có thể nói là lâu đài dễ chiếm nhất trên đất Jerohem, dù có giữa ban ngày trời sáng. Cầu sắt luôn được hạ xuống, trên thành ngoài chỉ lác đác vài tên lính lấy lệ. Phía dưới, con hào bảo vệ bao quanh bức tường còn tệ hơn thế—mọc đầy hoa sen và—vì Cius—thả thiên nga! Dân chúng ngoài thành ra vào tự do, không ai buồn kiểm xét, cũng chẳng có lấy chút lo ngại khi bước vào khuôn viên của một đấng Thành chủ. Những tưởng thành trong bao bọc lấy lâu đài sẽ khá hơn, ai ngờ lại càng hoang đường hơn thành ngoài. Sân luyện binh bị biến thành vườn nuôi thú lạ, công và voi đổ ra trong vải thêu nhiều màu. Bọn thợ rèn, thợ thuộc da khoác lên người những chiếc áo hoa hòe và chè chén như những gã quý tộc chính cống. Đồn trú binh trông như thể được xây lên dành cho những tay con buôn giàu có, với phụ nữ ra vào tấp nập và tiếng nhạc rền vang.


vàng, tua vàng có ở khắp nơi, quanh những thân cây bạch đàn rậm lá lưỡi liềm, trên cổ những con công rực đủ màu sắc, lủng lẳng trên tay và tai của những thiếu nữ bình dân, có lẽ còn chưa đến thân phận thị tỳ.

Chẳng trách người ta gọi nơi đây là vườn địa đàng. Nơi trụy lạc của Bastado Selas.

Ghothika khựng chân dừng lại ở một ngã rẽ. Phóng mắt về hành lang chính cắt ngang trước mặt, gã ngỡ ngàng nhận ra kẻ trụy lạc đang đứng tựa mình lên một cột đá, mắt dán vào một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ son nạm hồng ngọc. Nụ cưởi quyến rũ trên mặt gã mỹ nam tử đã cho gã biết vật quý giá bên trong hẳn dành cho một người đàn bà. Nhưng là một phu nhân góa bụa hay một nô lệ có chồng thì hãy còn hạ hồi phân giải, dù cả hai đều có xác xuất cao bằng nhau. Bất kỳ người đàn bà nào trên lãnh thổ này, bất kể sang hèn, kết hôn hay chưa; một khi đã lọt vào mắt Ngài Selas sẽ như chim gãy cánh, mãi mãi không muốn lìa kẻ giương cung—dù thương tổn ngày càng nghiêm trọng. Ghothika chỉ đang thắc mắc một điều, ả mỹ nữ nào có thể đem đến sự nồng ấm đáng tởm đó trên mặt Bastado—vốn là một người đã quen giẫm đạp lên tim thiếu nữ?


Gã đã không cần phải tự hỏi lâu.


"Bast!"


Một tràng cười phóng khoáng, giòn giã trỗi lên ngay sau khi cái tên được phóng ra, đi kèm là tiếng chân loạn nhịp từ đầu kia của hành lang.

Ghothika nhướn mày, lách nhẹ người để nhìn rõ hơn đứa trẻ háo hức mang vóc dáng thiếu nữ đang ùa đến như bão lửa.


Tóc rực đỏ tung bay vì chạy, làn da trắng muốt như tuyết hoa giờ đang ửng hồng mơn mởn, lụa xanh lá và lục lạc vàng đeo ở quanh chân khiến người thiếu nữ trông chẳng khác nào một nàng tiên rừng. Ghothika chưa bao giờ nghĩ con bé cằn cỗi Naiverra có thể trở nên xinh đẹp như vậy.


Trước đôi mắt sửng sốt của Ghothika, thiếu nữ tóc đỏ không giảm tốc độ, cũng chẳng buồn dừng lại để hành lễ chào đón. Với tiếng cười giòn tan vang vọng, ả phóng người lên Bastado và ôm chầm lấy hắn với nhiệt huyết cháy bỏng. Thành chủ Jevah, không những không bất ngờ hay phật lòng, ngay lập tức đáp trả sự chào đón bằng cách vùi mặt vào hôn ả mãnh liệt. Sự cuồng say không chỉ chấm dứt ở đó, đặc biệt khi gã đàn ông đẩy người thiếu nữ sát vào tường và hấp tấp kéo váy ả lên, với môi vẫn còn vồ vập trên môi ả. Chiếc hộp gỗ lăn lóc trên sàn đá hoa, để lộ ra một móc nhỏ bằng vàng với viên lam ngọc xanh biếc, hệt như màu mắt của người thiếu nữ.


Ghothika đã trông thấy quá đủ. Gã không đến đây để chứng kiến cảnh gợi tình của hai kẻ cuồng si này.


"Thành chủ Jevah, đây quả là sự đam mê được phô diễn ngoạn mục nhất từ trước đến giờ," gã nói to khi từ từ bước ra khỏi hành lang nhỏ đan chéo.


Như bị sét đánh, Bastado khựng lại một giây, đoạn quay người đối diện với gã, bờ vai cao rộng gồng lên che chắn kẻ nhỏ nhắn phía sau—giờ đây đang ra sức miết nhanh trên những vết nhăn của chiếc váy lụa mỏng manh.


Một thoáng nhận thức lướt qua đôi mắt xám bạc, đối mắt giống hệt Irum Jerohem.


"Công tử Ghothika?"


Trong một giây, Ghothika tưởng chừng kẻ đối diện có thể mỉm cười. Nhưng nghi ngờ đó ngay lập tức bị đập tan khi biểu hiện ngài thành chủ dần dần tối sầm, sự sợ hãi bao trùm lên những đường nét hoàn mỹ khiến trong bụng Ghothika không khỏi hả hê. Đúng vậy, đây chính là Bastado của bảy năm về trước. Đứng trước mỹ nữ thiên hạ, hắn có thể là thần thánh uy vệ; nhưng khi đối mặt với Ghothika, vị thần trút cái vó hào nhoáng và thu mình vào mai cứng—hệt như một con rùa hèn yếu.


Sau mặt nạ bạc bít bùng, một nụ cười nở rộ trên mặt sinh vật dị hình khi gã tiến đến, nắm lấy tay người thiếu nữ và khẽ đưa lên miệng, giọng hướng về Bastado. "Ngài còn chờ gì nữa mà không giới thiệu ta với vị phu nhân…à, quá đỗi duyên dáng này đây?"


Toàn thân Bastado đông cứng, ánh mắt đảo về phía Ghothika đầy hoảng hốt, song không hề làm mất tự chủ. Hắn cúi đầu và nói nhỏ, giọng điệu bấp bênh giữa sợ hãi và giận dữ.


"Naiverra Selas, thưa Ngài Ghothika."


"Ồ?" Ghothika giả vờ ngạc nhiên, "ra đây là phu nhân của ngài, Thành chủ Jevah? Ta khó có thể đoán ra được điều đó, nhất là sau…cảnh tượng 'đầy thú vị' vừa rồi."


Nói rồi, mặc kệ cho chân mày chàng mỹ nam tử xô lại dữ dội, Ghothika đưa mắt quay về người thiếu nữ trước mặt. Kỳ lạ, Naiverra Selas vẫn đứng sững ra, dùng đôi mắt thu hồn nhìn thẳng vào gã. Ánh nhìn không sợ hãi, không miệt thị, cũng chẳng ghê tởm. Chỉ duy nhất sự tò mò thuần túy hiện hữu. Đoạn ả mở miệng, và Ghothika thề sẽ đem dâng cả nửa Jovoba cho kẻ nào có thể đoán được bất cứ điều quái gở gì đang diễn ra trong cái đầu xinh xắn ấy.


"Ông không thấy nực sao?"




"Cái gì?" hai hố mắt đen ngòm dõi thẳng vào nàng, Naiverra không tài nào đoán được kẻ bên dưới mặt nạ bạc chạm trổ công phu kia đang nghĩ gì. Nàng quay sang Bastado, nhưng chỉ trông thấy chút khôi hài yếu ớt lướt qua biểu hiện của gã phu quân.


"Nóng nực," quay lại kẻ mới đến, nàng cắt nghĩa. "Giữa trời nóng bốc khói như thế này, ông không những đeo mặt nạ, còn quấn người hệt như xác ướp vậy. Bộ đây là tạp tục mới của dân jerohem hả?"


Bastado, ngay lập tức đứng ra trước nàng và cúi đầu rối rít. "Mong Công tử tha thứ! Phu nhân của tôi chỉ mới phục hồi, lại mất đi ký ức, không còn nhớ gì về lễ nghi phong phạm nữa, thật lòng không có lòng nhục mạ ngài. Mong ngài đừng trách tội!"


"Anh bị gì vậy? Em có nói gì ông ta đâu? Quan tâm thuần túy cũng là tội hả?" đẩy nhẹ, Naiverra lách người tránh khỏi tầm che của chàng, giọng bực bội. "Nhìn ông ta xem, tục lệ quỷ quái của các người sẽ khiến người ta bị bệnh da liễu cả."


Cả ba vẫn chưa ai kịp nói thêm một lời nào, cánh cửa từ đầu kia của hành lang đã bật mờ, Phu nhân Dakim vội vã bước vào, phía sau là hai hàng thị tỳ cùng thau đồng và hương liệu trên tay. Với phong thái một quý phu nhân kiêu sa, người đàn bà xinh đẹp Naiverra đã ra sức tránh mặt cả tháng nay thu vai, ưỡn ngực và chéo tay cúi chào trịnh trọng.


"Xin thứ lỗi, Công tử Ghothika, ngài đến mà không hề báo trước, khiến tôi và bọn gia nô không có thời gian chuẩn bị," ném một cái liếc ngắn về hướng Bastado, bà tiếp tục nói mà không hề đứt đoạn. "Phòng ốc, nước tắm và đồ đạc tốt nhất đều đã được chuẩn bị, cận vệ của ngài cũng đã được yên vị. Xin mời ngài hãy dời chân để chúng tôi làm tròn lễ hiếu khách."


"À," giọng vị Công tử bỗng đanh lại, không còn vẻ ngạo nghễ ban đầu, "tin tức của Phu nhân thật nhạy. Ta vốn dự tính sẽ gây bất ngờ cho cả lâu đài. Nhưng xem ra lại không thể trêu chọc được Phu nhân rồi."


"Tôi chỉ làm trọn bổn phận chủ nhà, thưa Công tử. Yến tiệc và ca vũ cũng đã được dàn xếp để chào đón ngài vào tối nay."


"Thật phiền hà Phu nhân quá."


"Xin ngài đừng nói thế," đầu vẫn cúi, Dakim nở nụ cười nhỏ. "Tộc trưởng đã luôn tốt với mẹ con tôi. Làm sao tôi không khỏi biết ơn?"


Bàn tay băng bó của Ghothika nắm lại. Mụ đàn bà lại dám nói đến Tộc trưởng ở đây? Bà ta chẳng khác nào đang giễu cợt mình—gã hậm hực nghĩ. Dakim Selas là một mụ đàn bà gian xảo, suốt đời chỉ muốn chiếm đoạt những gì thuộc về gã. Và Ghothika tuyệt đối không phải là một kẻ rộng lượng, lại chẳng hề vị tha. Gã chưa bao giờ tha thứ cho mụ ta vì đã dám sinh ra Bastado.

Dakim ngẩng đầu lên, tuy mắt vẫn không hề chạm mắt gã, Ghothika biết màu xanh nhạt trong chúng đang sáng lên sự mỉa mai. Mụ ta chưa bao giờ che giấu sự ganh ghét của mình. Không phải vì mụ ta không thể. Bởi cho dù mụ ta có thật sự tài tình ngụy trang ra sự hèn yếu, cũng chỉ đổi thêm chèn ép bên họ mẹ của gã. Dakim Selas không dại đến thế, mụ ta biết mình cần làm rõ ranh giới để có thể thu thập sự ủng hộ từ phía Tộc trưởng.

À, nhưng làm biết bao nhiêu chuyện thì có lợi gì? Cho dù có cố gắng đến đâu, tham vọng của mụ đàn bà ngoại tộc rồi cũng sẽ đổ vỡ. Và nguyên nhân, chính là sự hèn nhát của đứa con duy nhất
—Bastado kẻ-trụy-lạc.

"Dĩ nhiên rồi, Phu nhân Selas," gã cười sau lớp mặt nạ, dù biết chẳng ai có thể thấy được. "Và sự biết ơn của bà, ta sẽ nhận. Yến tiệc tối nay không cần nói, chắc chắn sẽ khiến ta hài lòng. Nhưng Thành chủ phu nhân kính yêu của ta, sự hài lòng đó sẽ càng vượt xa hơn nếu"—quay đầu sang Naiverra, Gothika mỉm cười hàm ý—"Thiếu phu nhân Selas chịu tham dự cùng ta. Ta quả thật sẽ rất hài lòng, thật vậy…"

Nói xong, gã đủng đỉnh rảo bước ra khỏi dãy hành lang, miệng cười lớn. Đám thị tỳ chậm rãi theo sau, riêng Phu nhân Dakim nấn ná lại phía sau một lúc. Cửa vừa đóng, bà quay lại nhìn một Bastado mặt đỏ lên gay gắt đầy cảnh cáo, miệng nói thật nhỏ, chỉ đủ để họ nghe được.

"Đừng manh động, tên ngu ngốc đó có thể nghĩ đây là một sỉ nhục đối với chúng ta. Nhưng nếu Naiverra"—bà liếc sang con dâu của mình, giờ vẫn đang mở tròn đôi mắt đầy thắc mắc—"có thể khiến hắn hài lòng, việc này sẽ vô cùng có lợi. Đàn ông, dù có mạnh mẽ đến đâu, luôn mềm yếu trên giường."

Dakim đã hoàn toàn lỡ qua sự lạnh lẽo hiếm hoi trong biểu hiện của con trai mình, bà đã quá sai lầm khi nghĩ rằng phản ứng bất bình của chàng trước đây vài giây là do tự ái. Bastado trước giờ là một kẻ dễ dãi, chưa bao giờ ngại chia sẻ đàn bà của mình cùng thuộc hạ. Và đàn bà nào chẳng giống nhau với con trai bà—cho dù có là vợ mình đi nữa? Dakim Selas đã rất tự tin trong ý nghĩ đó.


Chuyển toàn bộ sự chú ý lên Naiverra, bà hất đầu, đưa những ngón tay gân guốc nâng cằm nàng lên, xoay qua lại và nhìn nàng một cách cân tính. "Con sẽ được, Naiverra. Thiết nghĩ bấy lâu nay chung phòng cùng Bastado cũng đã dạy được con vài điều 'hữu ích'?"

Naiverra chớp mắt, màu đỏ từ từ nổ bùng trên gò má khi ý nghĩa câu nói thấm dần vào đầu.

"Hãy sửa soạn thật đẹp, chưng diện những thứ xa xỉ cả tháng nay con trai của ta không ngừng đổ lên con. Vì nhà Selas, hãy làm hài lòng tên công tử hợm hĩnh này. Sau chuyện; tưởng rằng đã đè ép được ta, sự đề phòng của hắn sẽ muôn phần giảm sút, và chúng ta có thể…" cảm thấy mình đã nói quá nhiều, Dakim khựng lại, đọan tiếp tục. "Tóm lại, hãy làm hài lòng hắn."


"Vì Selas?"


"Đúng, vì sự an toàn của Selas, và Bastado, chúng ta không thể chống đối chuyện này."

"Nhưng tại sao cần phải chống đối? Tôi sẵn sàng làm chuyện đó," vẫn chất giọng ngây thơ, nàng đưa mắt nhìn lướt qua phu quân mình. "Và bà cho rằng chuyện này sẽ bảo vệ được cho Bastado?"

"Đúng vậy, vô cùng," bà gật đầu quả quyết, có phần ngạc nhiên vì sự đồng ý quá chóng vánh của Naiverra. Bà đã nghĩ phải mất một lúc lâu mới có thể khiến ả thiếu nữ kỳ lạ này tự nguyện. Nhưng chỉ là một lúc. Bởi không ngoài dự đoán của Dakim; cuối cùng thì một Naiverra dù lạnh máu, cũng như biết bao phụ nữ khác, đã lọt vào lưới nhện của Bastado Selas con trai bà.

Quay mặt về hướng chàng, Naiverra nghiêng đầu, tay bắt đầu đưa lên miệng và nheo mắt hỏi nhỏ. "Anh thiệt là không ngại chứ?"

Đôi mắt Dakim quay trở về trên mặt Bastado. Chàng trai trẻ không hề có phản ứng gì trong vài giây. Thế rồi, đúng với mong đợi của Dakim, đứa con trai phong trần của bà lại nở một nụ cười uể oải, đầu lắc nhẹ.


Phu nhân Dakim đã nhầm lẫn cái lắc đầu phủ nhận với sự đồng tình. Hoàn toàn thỏa mãn, bà quay lưng và rảo bước một cách tự tin ra khỏi dãy hành lang, để lại phía sau cánh cửa là cặp vợ chồng trớ trêu nhất thiên hạ.


Cúi xuống và nhặt lên móc vàng khảm lam ngọc, Thành chủ Jevah chậm rãi tiến đến phu nhân của mình và xòe tay ra, môi mỉm cười đầy ẩn ý.


"Đây là trang sức phụ nữ Jerohem đeo trên rốn. Ta nghĩ viên lam ngọc này sẽ rất đẹp trên nàng. Tối nay sẽ là một dịp thích hợp để nàng đeo nó đấy, phu nhân của ta."