Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

Chapter 29 - Cuộc viếng thăm không báo trước



    C.h.a.p.t.e.r 29
    Cuộc viếng thăm không báo trước






Lâu đài Bethlehem, Jevah. Y'tellarien.


Ghothika Jerohem bước đi trên những hành lang sáng sủa của Lâu đài Bethlehem—kiến trúc đồ sộ, bất bại và đáng tự hào của gia phiệt Selas. Song, cho đến những năm gần đây, người dân Jerohem không còn biết đến Bethlehem như một pháo đài kiên cố nữa. Cái tên Bethlehem trên cửa miệng của các quý tộc đã nhanh chóng trở thành biểu tượng của 'vườn địa đàng'. Bethlehem tuy không lớn bằng Jovoba—nơi cư trú của Tộc trưởng Irum, nhưng lại mang sự hào nhoáng mà không một lâu đài nào trên lãnh thổ Jerohem có thể so bì. Những tấm màn lụa màu tím, huyết dụ và vàng kim với tua rua vàng đắt tiền được treo ở khắp nơi; những vườn nho trong nhà với suối nước sữa dê lúc nào cũng đầy ngập mỹ nữ; đến cả trầm hương dùng cho tôi tớ, thị tỳ cũng đến tận Mũriem xa xôi để mua về. Tất cả đều nói lên sự xa hoa, trác táng của chủ nhân sở hữu chúng. Người ta nói, với cái đà này, Thành chủ Bastado sớm sẽ vắt kiệt gia sản đồ sộ mấy đời của dòng họ Selas.

Và, không điều gì có thể khiến Ghothika hài lòng hơn.

Tuy một là con hoang, một là người kế thừa, địa vị khác xa nhau; Ghothika chưa bao giờ ngưng cảm thấy ghen tỵ với đứa em cùng cha khác mẹ. Bastado Selas dù đã bị từ chối họ tộc ngay từ lúc sinh ra, suốt đời mang tiếng là con rơi rớt; lại sở hữu tất cả những gì một Công tử đầy quyền uy như Ghothika không có: diện mạo, tình thương, sự mến mộ.


Nghĩ đến đó, gã lại càng cảm thấy cay đắng. Tại sao cùng một cha sinh ra, hắn và gã lại khác biệt đến thế? Bastado nổi danh là mỹ nam tử của một vùng trời phía Tây; trong khi Ghothika cũng nổi đình đám, nhưng là một quái vật dị hình đáng kinh sợ. Sinh ra được mấy tháng, tuy khỏe mạnh, cơ bắp đầy đủ; da dẻ của gã lại nổi hạt nhầy nhụa, mủ độc ứa ra khắp nơi khiến các lang y sư tài giỏi nhất, dù đã qua nhiều cố gắng, cũng chỉ đành buồn bã lắc đầu. Chẳng trách tộc mẫu của gã đến tận giờ này, vẫn chưa hồi phục tính độc trữ lại trong những tháng ngày mang thai gã. Các Healia biết rõ nguyên do là vì bẩm sinh, nhưng cái miệng thiên hạ lại không chân thật như thế. Họ đồn rằng, đây là quả báo của việc xấu hổ Tộc trưởng phu nhân đã gây ra—dan díu cùng một tên nô lệ.


Vì thế, Ghothika Jerohem đã luôn được biết đến như một sinh vật của tội lỗi. Với vải trắng bọc kín toàn thân, giáp sắt bít bùng khuôn mặt và cơ thể, người thừa kế Jerohem là biểu tượng của loài quỷ sứ. Thậm chí, sức mạnh của gã cũng được thổi phồng theo những tin đồn về vô số tội ác kinh hãi gã đã gây ra—quá nửa số đó chỉ là thêu dệt, nửa còn lại không ngoài phóng đại. Song, Ghothika chưa bao giờ sửa lại những thành kiến về mình. Nếu không được mến mộ, gã muốn người ta phải kính sợ gã.

Ghothika đã cùng cận vệ của mình đến trước đoàn người hộ tống vài giờ, cốt chỉ muốn xem tình trạng phòng thủ của Bethlehem thế nào. Lần cuối cùng gã đến đây là bảy năm về trước, lúc đó Bethlehem vẫn còn là một trong các kiến trúc kiên cố nhất Jerohem. Điều này đôi lúc khiến Ghothika cảm thấy lo ngại, dù biết chủ nhân của nó chẳng khác nào một con sên trong vỏ, chỉ trốn tránh chứ chẳng làm nên trò trống gì.

Kết quả đã khiến gã bất ngờ nhiều hơn là hài lòng. Bethlehem có thể nói là lâu đài dễ chiếm nhất trên đất Jerohem, dù có giữa ban ngày trời sáng. Cầu sắt luôn được hạ xuống, trên thành ngoài chỉ lác đác vài tên lính lấy lệ. Phía dưới, con hào bảo vệ bao quanh bức tường còn tệ hơn thế—mọc đầy hoa sen và—vì Cius—thả thiên nga! Dân chúng ngoài thành ra vào tự do, không ai buồn kiểm xét, cũng chẳng có lấy chút lo ngại khi bước vào khuôn viên của một đấng Thành chủ. Những tưởng thành trong bao bọc lấy lâu đài sẽ khá hơn, ai ngờ lại càng hoang đường hơn thành ngoài. Sân luyện binh bị biến thành vườn nuôi thú lạ, công và voi đổ ra trong vải thêu nhiều màu. Bọn thợ rèn, thợ thuộc da khoác lên người những chiếc áo hoa hòe và chè chén như những gã quý tộc chính cống. Đồn trú binh trông như thể được xây lên dành cho những tay con buôn giàu có, với phụ nữ ra vào tấp nập và tiếng nhạc rền vang.


vàng, tua vàng có ở khắp nơi, quanh những thân cây bạch đàn rậm lá lưỡi liềm, trên cổ những con công rực đủ màu sắc, lủng lẳng trên tay và tai của những thiếu nữ bình dân, có lẽ còn chưa đến thân phận thị tỳ.

Chẳng trách người ta gọi nơi đây là vườn địa đàng. Nơi trụy lạc của Bastado Selas.

Ghothika khựng chân dừng lại ở một ngã rẽ. Phóng mắt về hành lang chính cắt ngang trước mặt, gã ngỡ ngàng nhận ra kẻ trụy lạc đang đứng tựa mình lên một cột đá, mắt dán vào một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ son nạm hồng ngọc. Nụ cưởi quyến rũ trên mặt gã mỹ nam tử đã cho gã biết vật quý giá bên trong hẳn dành cho một người đàn bà. Nhưng là một phu nhân góa bụa hay một nô lệ có chồng thì hãy còn hạ hồi phân giải, dù cả hai đều có xác xuất cao bằng nhau. Bất kỳ người đàn bà nào trên lãnh thổ này, bất kể sang hèn, kết hôn hay chưa; một khi đã lọt vào mắt Ngài Selas sẽ như chim gãy cánh, mãi mãi không muốn lìa kẻ giương cung—dù thương tổn ngày càng nghiêm trọng. Ghothika chỉ đang thắc mắc một điều, ả mỹ nữ nào có thể đem đến sự nồng ấm đáng tởm đó trên mặt Bastado—vốn là một người đã quen giẫm đạp lên tim thiếu nữ?


Gã đã không cần phải tự hỏi lâu.


"Bast!"


Một tràng cười phóng khoáng, giòn giã trỗi lên ngay sau khi cái tên được phóng ra, đi kèm là tiếng chân loạn nhịp từ đầu kia của hành lang.

Ghothika nhướn mày, lách nhẹ người để nhìn rõ hơn đứa trẻ háo hức mang vóc dáng thiếu nữ đang ùa đến như bão lửa.


Tóc rực đỏ tung bay vì chạy, làn da trắng muốt như tuyết hoa giờ đang ửng hồng mơn mởn, lụa xanh lá và lục lạc vàng đeo ở quanh chân khiến người thiếu nữ trông chẳng khác nào một nàng tiên rừng. Ghothika chưa bao giờ nghĩ con bé cằn cỗi Naiverra có thể trở nên xinh đẹp như vậy.


Trước đôi mắt sửng sốt của Ghothika, thiếu nữ tóc đỏ không giảm tốc độ, cũng chẳng buồn dừng lại để hành lễ chào đón. Với tiếng cười giòn tan vang vọng, ả phóng người lên Bastado và ôm chầm lấy hắn với nhiệt huyết cháy bỏng. Thành chủ Jevah, không những không bất ngờ hay phật lòng, ngay lập tức đáp trả sự chào đón bằng cách vùi mặt vào hôn ả mãnh liệt. Sự cuồng say không chỉ chấm dứt ở đó, đặc biệt khi gã đàn ông đẩy người thiếu nữ sát vào tường và hấp tấp kéo váy ả lên, với môi vẫn còn vồ vập trên môi ả. Chiếc hộp gỗ lăn lóc trên sàn đá hoa, để lộ ra một móc nhỏ bằng vàng với viên lam ngọc xanh biếc, hệt như màu mắt của người thiếu nữ.


Ghothika đã trông thấy quá đủ. Gã không đến đây để chứng kiến cảnh gợi tình của hai kẻ cuồng si này.


"Thành chủ Jevah, đây quả là sự đam mê được phô diễn ngoạn mục nhất từ trước đến giờ," gã nói to khi từ từ bước ra khỏi hành lang nhỏ đan chéo.


Như bị sét đánh, Bastado khựng lại một giây, đoạn quay người đối diện với gã, bờ vai cao rộng gồng lên che chắn kẻ nhỏ nhắn phía sau—giờ đây đang ra sức miết nhanh trên những vết nhăn của chiếc váy lụa mỏng manh.


Một thoáng nhận thức lướt qua đôi mắt xám bạc, đối mắt giống hệt Irum Jerohem.


"Công tử Ghothika?"


Trong một giây, Ghothika tưởng chừng kẻ đối diện có thể mỉm cười. Nhưng nghi ngờ đó ngay lập tức bị đập tan khi biểu hiện ngài thành chủ dần dần tối sầm, sự sợ hãi bao trùm lên những đường nét hoàn mỹ khiến trong bụng Ghothika không khỏi hả hê. Đúng vậy, đây chính là Bastado của bảy năm về trước. Đứng trước mỹ nữ thiên hạ, hắn có thể là thần thánh uy vệ; nhưng khi đối mặt với Ghothika, vị thần trút cái vó hào nhoáng và thu mình vào mai cứng—hệt như một con rùa hèn yếu.


Sau mặt nạ bạc bít bùng, một nụ cười nở rộ trên mặt sinh vật dị hình khi gã tiến đến, nắm lấy tay người thiếu nữ và khẽ đưa lên miệng, giọng hướng về Bastado. "Ngài còn chờ gì nữa mà không giới thiệu ta với vị phu nhân…à, quá đỗi duyên dáng này đây?"


Toàn thân Bastado đông cứng, ánh mắt đảo về phía Ghothika đầy hoảng hốt, song không hề làm mất tự chủ. Hắn cúi đầu và nói nhỏ, giọng điệu bấp bênh giữa sợ hãi và giận dữ.


"Naiverra Selas, thưa Ngài Ghothika."


"Ồ?" Ghothika giả vờ ngạc nhiên, "ra đây là phu nhân của ngài, Thành chủ Jevah? Ta khó có thể đoán ra được điều đó, nhất là sau…cảnh tượng 'đầy thú vị' vừa rồi."


Nói rồi, mặc kệ cho chân mày chàng mỹ nam tử xô lại dữ dội, Ghothika đưa mắt quay về người thiếu nữ trước mặt. Kỳ lạ, Naiverra Selas vẫn đứng sững ra, dùng đôi mắt thu hồn nhìn thẳng vào gã. Ánh nhìn không sợ hãi, không miệt thị, cũng chẳng ghê tởm. Chỉ duy nhất sự tò mò thuần túy hiện hữu. Đoạn ả mở miệng, và Ghothika thề sẽ đem dâng cả nửa Jovoba cho kẻ nào có thể đoán được bất cứ điều quái gở gì đang diễn ra trong cái đầu xinh xắn ấy.


"Ông không thấy nực sao?"




"Cái gì?" hai hố mắt đen ngòm dõi thẳng vào nàng, Naiverra không tài nào đoán được kẻ bên dưới mặt nạ bạc chạm trổ công phu kia đang nghĩ gì. Nàng quay sang Bastado, nhưng chỉ trông thấy chút khôi hài yếu ớt lướt qua biểu hiện của gã phu quân.


"Nóng nực," quay lại kẻ mới đến, nàng cắt nghĩa. "Giữa trời nóng bốc khói như thế này, ông không những đeo mặt nạ, còn quấn người hệt như xác ướp vậy. Bộ đây là tạp tục mới của dân jerohem hả?"


Bastado, ngay lập tức đứng ra trước nàng và cúi đầu rối rít. "Mong Công tử tha thứ! Phu nhân của tôi chỉ mới phục hồi, lại mất đi ký ức, không còn nhớ gì về lễ nghi phong phạm nữa, thật lòng không có lòng nhục mạ ngài. Mong ngài đừng trách tội!"


"Anh bị gì vậy? Em có nói gì ông ta đâu? Quan tâm thuần túy cũng là tội hả?" đẩy nhẹ, Naiverra lách người tránh khỏi tầm che của chàng, giọng bực bội. "Nhìn ông ta xem, tục lệ quỷ quái của các người sẽ khiến người ta bị bệnh da liễu cả."


Cả ba vẫn chưa ai kịp nói thêm một lời nào, cánh cửa từ đầu kia của hành lang đã bật mờ, Phu nhân Dakim vội vã bước vào, phía sau là hai hàng thị tỳ cùng thau đồng và hương liệu trên tay. Với phong thái một quý phu nhân kiêu sa, người đàn bà xinh đẹp Naiverra đã ra sức tránh mặt cả tháng nay thu vai, ưỡn ngực và chéo tay cúi chào trịnh trọng.


"Xin thứ lỗi, Công tử Ghothika, ngài đến mà không hề báo trước, khiến tôi và bọn gia nô không có thời gian chuẩn bị," ném một cái liếc ngắn về hướng Bastado, bà tiếp tục nói mà không hề đứt đoạn. "Phòng ốc, nước tắm và đồ đạc tốt nhất đều đã được chuẩn bị, cận vệ của ngài cũng đã được yên vị. Xin mời ngài hãy dời chân để chúng tôi làm tròn lễ hiếu khách."


"À," giọng vị Công tử bỗng đanh lại, không còn vẻ ngạo nghễ ban đầu, "tin tức của Phu nhân thật nhạy. Ta vốn dự tính sẽ gây bất ngờ cho cả lâu đài. Nhưng xem ra lại không thể trêu chọc được Phu nhân rồi."


"Tôi chỉ làm trọn bổn phận chủ nhà, thưa Công tử. Yến tiệc và ca vũ cũng đã được dàn xếp để chào đón ngài vào tối nay."


"Thật phiền hà Phu nhân quá."


"Xin ngài đừng nói thế," đầu vẫn cúi, Dakim nở nụ cười nhỏ. "Tộc trưởng đã luôn tốt với mẹ con tôi. Làm sao tôi không khỏi biết ơn?"


Bàn tay băng bó của Ghothika nắm lại. Mụ đàn bà lại dám nói đến Tộc trưởng ở đây? Bà ta chẳng khác nào đang giễu cợt mình—gã hậm hực nghĩ. Dakim Selas là một mụ đàn bà gian xảo, suốt đời chỉ muốn chiếm đoạt những gì thuộc về gã. Và Ghothika tuyệt đối không phải là một kẻ rộng lượng, lại chẳng hề vị tha. Gã chưa bao giờ tha thứ cho mụ ta vì đã dám sinh ra Bastado.

Dakim ngẩng đầu lên, tuy mắt vẫn không hề chạm mắt gã, Ghothika biết màu xanh nhạt trong chúng đang sáng lên sự mỉa mai. Mụ ta chưa bao giờ che giấu sự ganh ghét của mình. Không phải vì mụ ta không thể. Bởi cho dù mụ ta có thật sự tài tình ngụy trang ra sự hèn yếu, cũng chỉ đổi thêm chèn ép bên họ mẹ của gã. Dakim Selas không dại đến thế, mụ ta biết mình cần làm rõ ranh giới để có thể thu thập sự ủng hộ từ phía Tộc trưởng.

À, nhưng làm biết bao nhiêu chuyện thì có lợi gì? Cho dù có cố gắng đến đâu, tham vọng của mụ đàn bà ngoại tộc rồi cũng sẽ đổ vỡ. Và nguyên nhân, chính là sự hèn nhát của đứa con duy nhất
—Bastado kẻ-trụy-lạc.

"Dĩ nhiên rồi, Phu nhân Selas," gã cười sau lớp mặt nạ, dù biết chẳng ai có thể thấy được. "Và sự biết ơn của bà, ta sẽ nhận. Yến tiệc tối nay không cần nói, chắc chắn sẽ khiến ta hài lòng. Nhưng Thành chủ phu nhân kính yêu của ta, sự hài lòng đó sẽ càng vượt xa hơn nếu"—quay đầu sang Naiverra, Gothika mỉm cười hàm ý—"Thiếu phu nhân Selas chịu tham dự cùng ta. Ta quả thật sẽ rất hài lòng, thật vậy…"

Nói xong, gã đủng đỉnh rảo bước ra khỏi dãy hành lang, miệng cười lớn. Đám thị tỳ chậm rãi theo sau, riêng Phu nhân Dakim nấn ná lại phía sau một lúc. Cửa vừa đóng, bà quay lại nhìn một Bastado mặt đỏ lên gay gắt đầy cảnh cáo, miệng nói thật nhỏ, chỉ đủ để họ nghe được.

"Đừng manh động, tên ngu ngốc đó có thể nghĩ đây là một sỉ nhục đối với chúng ta. Nhưng nếu Naiverra"—bà liếc sang con dâu của mình, giờ vẫn đang mở tròn đôi mắt đầy thắc mắc—"có thể khiến hắn hài lòng, việc này sẽ vô cùng có lợi. Đàn ông, dù có mạnh mẽ đến đâu, luôn mềm yếu trên giường."

Dakim đã hoàn toàn lỡ qua sự lạnh lẽo hiếm hoi trong biểu hiện của con trai mình, bà đã quá sai lầm khi nghĩ rằng phản ứng bất bình của chàng trước đây vài giây là do tự ái. Bastado trước giờ là một kẻ dễ dãi, chưa bao giờ ngại chia sẻ đàn bà của mình cùng thuộc hạ. Và đàn bà nào chẳng giống nhau với con trai bà—cho dù có là vợ mình đi nữa? Dakim Selas đã rất tự tin trong ý nghĩ đó.


Chuyển toàn bộ sự chú ý lên Naiverra, bà hất đầu, đưa những ngón tay gân guốc nâng cằm nàng lên, xoay qua lại và nhìn nàng một cách cân tính. "Con sẽ được, Naiverra. Thiết nghĩ bấy lâu nay chung phòng cùng Bastado cũng đã dạy được con vài điều 'hữu ích'?"

Naiverra chớp mắt, màu đỏ từ từ nổ bùng trên gò má khi ý nghĩa câu nói thấm dần vào đầu.

"Hãy sửa soạn thật đẹp, chưng diện những thứ xa xỉ cả tháng nay con trai của ta không ngừng đổ lên con. Vì nhà Selas, hãy làm hài lòng tên công tử hợm hĩnh này. Sau chuyện; tưởng rằng đã đè ép được ta, sự đề phòng của hắn sẽ muôn phần giảm sút, và chúng ta có thể…" cảm thấy mình đã nói quá nhiều, Dakim khựng lại, đọan tiếp tục. "Tóm lại, hãy làm hài lòng hắn."


"Vì Selas?"


"Đúng, vì sự an toàn của Selas, và Bastado, chúng ta không thể chống đối chuyện này."

"Nhưng tại sao cần phải chống đối? Tôi sẵn sàng làm chuyện đó," vẫn chất giọng ngây thơ, nàng đưa mắt nhìn lướt qua phu quân mình. "Và bà cho rằng chuyện này sẽ bảo vệ được cho Bastado?"

"Đúng vậy, vô cùng," bà gật đầu quả quyết, có phần ngạc nhiên vì sự đồng ý quá chóng vánh của Naiverra. Bà đã nghĩ phải mất một lúc lâu mới có thể khiến ả thiếu nữ kỳ lạ này tự nguyện. Nhưng chỉ là một lúc. Bởi không ngoài dự đoán của Dakim; cuối cùng thì một Naiverra dù lạnh máu, cũng như biết bao phụ nữ khác, đã lọt vào lưới nhện của Bastado Selas con trai bà.

Quay mặt về hướng chàng, Naiverra nghiêng đầu, tay bắt đầu đưa lên miệng và nheo mắt hỏi nhỏ. "Anh thiệt là không ngại chứ?"

Đôi mắt Dakim quay trở về trên mặt Bastado. Chàng trai trẻ không hề có phản ứng gì trong vài giây. Thế rồi, đúng với mong đợi của Dakim, đứa con trai phong trần của bà lại nở một nụ cười uể oải, đầu lắc nhẹ.


Phu nhân Dakim đã nhầm lẫn cái lắc đầu phủ nhận với sự đồng tình. Hoàn toàn thỏa mãn, bà quay lưng và rảo bước một cách tự tin ra khỏi dãy hành lang, để lại phía sau cánh cửa là cặp vợ chồng trớ trêu nhất thiên hạ.


Cúi xuống và nhặt lên móc vàng khảm lam ngọc, Thành chủ Jevah chậm rãi tiến đến phu nhân của mình và xòe tay ra, môi mỉm cười đầy ẩn ý.


"Đây là trang sức phụ nữ Jerohem đeo trên rốn. Ta nghĩ viên lam ngọc này sẽ rất đẹp trên nàng. Tối nay sẽ là một dịp thích hợp để nàng đeo nó đấy, phu nhân của ta."







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét