Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Chapter 28 - Sứ Giả của Loth - Đấng Chúa Trời



    C.h.a.p.t.e.r 28
    Sứ Giả của Loth - Đấng Chúa Trời




Đêm đó, Sứ Giả đã đến trên Y'tellarien.




"Khi những Kỵ Sĩ Trắng xé tan Hư Vô để cứu rỗi thiên hạ, Sự Thanh Tẩy sẽ bắt đầu."


Linh thể với khuôn mặt giấu kín sau lớp áo chùng trắng tinh, tọa trên một chiếc ghế vô hình giữa khoảng không câm lặng lên tiếng. Xa xăm và trong vắt.

Trước mặt Người, bốn người đàn ông trong y phục khác nhau quỳ rạp.

"Chúng tôi kính chào Sứ Giả, bề tôi của đấng linh thiêng nhất trên cả mặt đất và dưới vòm trời này—Đấng Chúa Trời Loth."


Gật đầu, Sứ Giả đưa bàn tay trắng muốt và vẫy nhẹ, nước từ đâu cuộn trào và hình thành những chiếc ghế lưng cao loang loáng sắc xanh nhạt.


"Ngồi," giọng nữ thanh vang lên lanh lảnh, nhưng lại mang cảm giác vô thực.


"Đây là lần đầu tiên kể từ khi Saluma arb Iri'tumong [Biển Hư Vô] xuất hiện, chúng tôi lại biết đến sự tồn tại của Người. Đây quả là một điều vinh hạnh vô vàn," kẻ với chòm râu muối tiêu lượn sóng lên tiếng. "Sự hiện diện của Người là điều kỳ diệu nhất trong cuộc đời của tôi, thưa Sứ Giả."


Với mái tóc vàng kim cắt sát đầu, gã đàn ông kề bên khẽ nhếch mép. "Vẫn chưa bỏ thói xu nịnh ba hoa sao, Nam Lãnh Chúa Cémuron? Ngài quên mất phần của Ngài Wyothien rồi đấy."

"Đông Lãnh Chúa, ngươi—!"

"Đủ rồi," một người đàn ông trung niên với đôi mắt xám bạc lên tiếng. "Ngay cả trước mặt thần thánh cũng gây hấn? Các người xem chỗ này là nơi nào?"

"Chậc, chậc, đây không phải là Lãnh chúa Irum của phía Tây sao? Quả nhiên lời đồn về 'nhan sắc' của ông không ngoa chút nào," gã tóc vàng lắc đầu châm chích, nụ cười nửa miệng vẫn còn trên môi. "Đẹp còn hơn mỹ nữ, ể? Khốn nỗi thằng con lại mang sắc diện của quái thú."

Tây Lãnh chúa Irum mặt mày đỏ lên gay gắt, toan lao vào gã đàn ông vừa sỉ nhục mình.

"Ngưng lại hết!" Cémuron la lớn. "Các người quên mất cả thân phận và sự hiện diện của hai đấng bề trên nơi đây sao? Có chuyện gì chúng ta sẽ thanh toán trên chiến trường."

Cả hai lúc này mới khựng lại, bắt gặp ánh mắt sắc cạnh của Wyothien, người nãy giờ vẫn im lìm quan sát với khuôn mặt vô cảm. Cúi đầu, không tự nguyện cho lắm, họ quay về và tọa bệ trên những chiếc ghế lóng lánh sắc nước. Cémuron còn loáng thoáng nghe thấy Irum lầm bầm vài điều như 'cách hai đầu thế giới' và 'khó lòng gặp nhau trên chiến trường'.

Khi tất cả đã trở về yên tĩnh, người đàn ông lãnh đạm mang tên Wyothien đứng dậy, một lần nữa cúi rạp người và—lần đầu tiên từ lúc triệu họp—cất giọng lạnh lẽo. Chung quanh toát ra khí thế của một kẻ thống trị.

"Xin Sứ Giả hãy hé mở những điều Người đến đây để ban phát. Đó chắc hẳn là những học thức khôn lường."

Sứ Giả ngồi trên ngai bệ vô hình không hề cử động, không khí xung quanh tồn đọng khiến kẻ nằm trong nó dường như không thực. Và quả thật, có thực hay không, cho đến giờ phút này chỉ có bốn người ở đây có câu trả lời.

"Khi những Kỵ Sĩ Trắng xé tan Hư Vô để cứu rỗi thiên hạ, Sự Thanh Tẩy sẽ bắt đầu," giọng nữ lanh lảnh lại vang lên, lặp lại câu mở đầu đã kéo họ vào mộng mị.

"Người có thể nói rõ hơn? Các Kỵ Sĩ Trắng là ai? Sự Thanh Tẩy phải chăng là sự cứu rỗi?" Irum từ phía sau chợt hỏi.


"Trong ba năm theo ước định loài người, Sự Thanh Tẩy sẽ bắt đầu. Để trải đường cho sự kiện trọng đại, các Kỵ Sĩ Trắng sẽ được gọi đến để giúp các ngươi."

"Giúp chúng tôi?" Irum nhổm lên, mắt báo động. "Phải chăng ý nói sẽ có vật cản trên con đường đến Sự Thanh Tẩy?"

"Và Sự Thanh Tẩy này chính xác là gì?" Đông Lãnh Chúa Keign thêm vào, giọng nói có phần nghi kỵ, máp râu vàng giật nhẹ khi ông hất cằm lên đầy thách thức.

"Sự Thanh Tẩy sẽ gội rửa nhân gian khỏi tội ác. Vật cản sẽ đem đến sự hủy diệt."

Cả bốn người đàn ông đều im bặt. Tuy biểu cảm trên mặt chuyển theo chiều hướng khác nhau, họ đều có chung một ý nghĩ: Không cần biết Sự Thanh Tẩy có phải là một điều tốt đẹp hay không, bất cứ thứ gì cũng không tệ bằng sự hủy diệt.

Wyothien thu hẹp mắt, chút băn khoăn lướt qua mắt ông, trước khi cúi đầu một lần nữa. "Xin Người, Sứ Giả, chúng tôi phải làm gì để tiêu diệt những 'vật cản' này? Và chúng là gì, hay
—là ai?"

Những đôi mắt xung quanh đều dõi lên thân hình bất động phía trên, với cùng một nghi vấn nghẹn lại nơi cổ họng.

"Kẻ Hủy Diệt mang tên Sharagon, nối liền theo chân là bảy Tội Đồ. Bọn chúng luồn lách trong những ngón tay của các ngươi. Hãy cẩn thận. Tiêu diệt trước khi bị tiêu diệt."

"Sharagon?" Keign thốt lên đầy sững sốt, có phần bất bình. "Đấy chẳng phải là tên của một trong mười hai Lão Tổ nơi Sanctopinga? Người phải chăng đang ám chỉ Kẻ Hủy Diệt chính là một Rồng Thiêng Lão Tổ?...Hay đấy chỉ là một người ngẫu nhiên mang trùng cái tên thần thánh?"

"Kẻ Hủy Diệt mang tên Sharagon," Sứ Giả lặp lại lời khẳng định và không nói gì thêm, cũng chẳng hề phản ứng trước thái độ trịch thượng của Đông Lãnh Chúa, để mặc cho ý nghĩa lời nói phân thành nhiều ngã.

Thần linh nói những gì mình cần, đáp những gì mình muốn và thích trêu chọc con người ngu muội. Wyothien và các Lãnh Chúa đều hiểu rõ điều đó. Huống chi, đây là lần đầu tiên trong suốt lịch sử hai ngàn năm trở lại, từ sau sự xuất hiện của Biển Hư Vô, một Sứ Giả của Loth lại lần nữa hạ thế. Điều này là một vinh dự lớn lao đối với những lãnh tụ sống trong thời khắc này. Bời sự xuất hiện của Sứ Giả luôn đánh dấu một bước ngoặc lớn trong lịch sử. Trước đây là sự mất tích của Sanctopinga; bây giờ là Sự Thanh Tẩy tội ác.

Nhưng vì cớ gì Sứ Giả lại chọn chỉ bốn người họ trong vô số các tộc trưởng, quan lại trong triều để tụ họp trong cõi mơ này thì không ai rõ ràng. Đặc biệt là những kẻ được chọn nơi này.

Như thể đọc được nghi vấn thầm kín của họ, ngón tay của Sứ Giả khẽ động đậy, sợi tơ trắng kéo ra từ đầu ngón trỏ, lơ lửng như con rắn cuộn mình trong không trung và xuyên qua đầu từng kẻ có mặt, trong khi giọng nữ cao huyền ảo lại lấp đặc không gian.

"Muốn tìm Kẻ Hủy Diệt, theo dấu chân của bảy Tội Đồ,

Len lỏi trong bàn tay các ngươi, bọn chúng sẽ hạnh ngộ.
Sự phản trắc nằm sâu trong dòng máu đỏ,
Thiêu rụi mối liên kết nguyên thủy ra tro,
Gieo rắc mầm mống nổi loạn khắp bốn bề
Chọn các ngươi, cũng vì thế.
Tiêu diệt chúng, các lãnh tụ của ta,
Để Sự Thanh Tẩy gội rửa gian tà.
Khi Kỵ Sĩ Trắng vùng ra từ cõi sáng,
Chiến binh của trời sẽ ngập tràn lan. "

Wyothien lẩm nhẩm những dòng thơ ẩn ý. 'Nằm sâu trong dòng máu đỏ' phải chăng đang nói đến những Tội Đồ nằm trong gia tộc? Tệ hơn nữa—liên quan máu mủ? 'Gieo rắc mầm mống nổi loạn' tức ám chỉ những kẻ này sẽ dấy binh làm phản, và—'khắp bốn bề'! 'Len lỏi trong vòng tay các ngươi…'
Ôi, đó chẳng đã rõ ràng sao? Sứ giả đang nói đến Tội Đồ nằm ngay trong lòng gia tộc, mang quan hệ huyết thống, và dưới sự điều khiển của chúng ta!

"Chọn các ngươi, cũng vì thế."

Như một thỏa thuận ngầm, các vị lãnh tụ nhìn nhau, tất cả đều đi đến một kết luận: Trong lòng bốn đại gia tộc nơi đây, kẻ Tội Đồ đang lẩn trốn. Đó chính là lý do chỉ bốn người họ được đưa đến chốn này.

"Thưa Sứ Giả, người có biết những Tội Đồ…" khựng lại, đôi mắt Wyothien trầm xuống, dù cảm xúc vẫn không để lộ, "là ai?"

Ba Lãnh Chúa của ông ở phía sau nín thờ, chờ đợi.


"Những cái tên đã được giấu kín. Chỉ có Con-Mắt-Thiêng mới có thể khai mở. Hãy đi tìm kẻ đó, kẻ sở hữu Con-Mắt-Thiêng."


"Xin Sứ Giả một lần nữa hãy răn dạy. Chúng tôi quả thật không biết bắt đầu tìm kẻ này từ đâu."


Vài giây trải qua trong căng thẳng. Sau đó, trước những đôi mắt kinh ngạc, Sứ Giả nhổm người đứng dậy, giọng bỗng trầm xuống một nốt.
Từ thân xác thần thánh phía trên, đột nhiên Wyothien cảm thấy chút khí người rỉ ra từ Sứ Giả qua cảm xúc ẩn chứa trong từng chữ. Sứ Giả có lẽ từng là một con người.

"Thật sao, Đức Vua Wyothien? Ngươi không biết Con-Mắt-Thiêng là ai?"

Một dự cảm xấu tràn ngập Đức Vua. Nếu chốn này là thế giới thực, hẳn mồ hôi lạnh đã vã đầy trán ông. Dù vậy, giọng điệu kiêu hùng của kẻ đứng đầu Y'tellarien vẫn không đổi. "Tôi không biết, thưa Sứ Giả."

"Đó là Tipes Zoieus, người kế thừa của ngươi."


Wyothien nín thở, có thể cảm thấy sức nóng của ba cặp mắt dồn lại sau ót. Nếu Tipes biết cách tìm ra những kẻ đó, phải chăng nó cũng là một trong những Tội Đồ? Ông không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Đức Vua e sợ câu trả lời sẽ kết thúc mạng sống của đứa trẻ ông hết mực cưng chiều.


Song Lãnh Chúa Keign lại không đọc được ý nghĩ Đức Vua của mình. "Tipes Zoieus phải chăng là một trong những Tội Đồ, thưa Sứ Giả?"


"Chỉ có Con-Mắt-Thiêng mới có thể xét đoán được điều đó," Sứ Giả đáp lời, một lần nữa đứng yên bất động, quay trở về trạng thái vô thần. "Đức Vua, ngươi phải trả lại nguyên bản năng lực cho Tipes Zoieus."

Mặt Đức Vua đanh lại, chút hoảng hốt lướt qua đôi mắt gỗ phỉ. "Nhưng như thế sẽ giết chết nó. Nó hãy còn quá nhỏ để gánh chịu giấc mơ của cả thiên hạ."

"Thời Điểm đã gần kề. Không thể đợi nữa. Những cái tên cần được để lộ, Tội Đồ phải bị tiêu trừ, Sharagon mới bị hủy diệt. "


Nắm lỏng bàn tay, Wyothien lui xuống. "Tôi hiểu, thưa Sứ Giả."


"Hãy nhớ, tại cửa khẩu Saluma arb Iri'tumong, các ngươi phải chờ đợi. Những Kỵ Sĩ Trắng của ta sẽ tràn vào trong bất kỳ thời khắc nào."

Cả bốn đều cúi rạp phục tuân mệnh lệnh.

"Giờ thì hãy quay về với giấc ngủ của mình, các lãnh tụ của ta. Và nhớ kỹ những điều được răn đe về những Tội Đồ."



"Mở to đôi mắt, nhìn kỹ vào dòng máu đỏ, hãy nhớ."



Thế rồi, như cách họ được triệu đến, những vị Tộc trưởng mang tước danh Lãnh Chúa* cùng Đức Vua của họ mờ dần vào màu trắng, quay trờ về những nơi họ đã vượt giới ranh của giấc mơ để đi đến nơi này.

Tây Lãnh Chúa Irum trở về Zaiti của tộc Jerohem.

Nam Lãnh Chúa Cémuron trở về Ionír của tộc O'noaer.

Đông Lãnh Chúa Keign trở về Sparingan của tộc Baislinger.


Wyothien Zoieus trở về Thủ phủ Incarnatus.




Tất cả họ đều mang trong lòng những gúc mắc không gỡ được, bị thắt chặt dưới tay của Sứ Giả Đấng Chúa Trời.





______________________________________________________________
*Một số tộc trưởng do có công cùng triều đình, sẽ được Đức Vua phong danh 'Lãnh Chúa', thân phận ngang hàng cùng thành viên hoàng gia. Khi gặp nhau trong triều, qua những buổi chầu, vì lễ nghi phép tắc cung đình, bắt buộc phải gọi nhau bằng danh tước.

2 nhận xét:

  1. Cha, toc do viet vu bao! Bai phuc. Toi doan hay roi day, cho mai moi thay danh nhau do R.

    Trả lờiXóa
  2. meo meo :(
    chờ chap mới lâu quá :(

    Trả lờiXóa