Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Chapter 25 - Huntika của tộc Sachlan




    C.h.a.p.t.e.r 25
    Huntika của Sachlan






Ngoại thành Gra'tilee mười dặm, Y’tellarien.


“Xin mời Phu nhân xuống xe.”


Người đàn bà mang họ Mariowen nhào đến bên kẻ đang bị bao bọc bởi muôn vàn sợi chỉ đen nhỏ li ti. Một cách nhanh chóng, đôi tay mỏng manh quấn chặt lấy mảnh chăn thêu của người du mục xung quanh một thân xác bất động. Dante Berlien thậm chí không hề để ý đến sự tồn tại của kẻ bị che giấu sau lớp vải.

Bởi hắn đang nhìn chòng chọc vào hư ảo trước mặt, thề rằng mình đang trông thấy Fraiya—nữ thần của sắc đẹp tối cao.

Vẫn còn là một thanh niên chưa đầy hai mươi mùa hạ, khó ai có thể trách được Dante vì đang phản ứng như một gã trai tơ ngờ nghệch, một nạn thân tội nghiệp của cú sét ái tình—đặc biệt khi phải đối mặt với một vẻ đẹp rạng ngời như vậy. Cây gậy nhọn đầu thúc mạnh vào mạn sườn, gã chiến binh Sachlan giật mình cúi rạp, ôm lấy bên thịt sưng tấy. Nếu kẻ vừa ra tay không phải là chỉ huy của mình, Dante đã vung kiếm giết hắn ngay tại chỗ.

Nhưng, tiếc thay, Haw Kar Morek lại chính là chỉ huy của gã, và hơn tám mươi chiến binh đang hiện diện nơi đây.

“À, xin chào Phu nhân Mariowen, lão đây tên là Haw Kar Morek, Huntika của tộc Sachlan,” lão cúi đầu kiểu cách, bím râu dài quấn thành nhiều vòng quanh cổ đong đưa hệt như loài rắn rít. Và rắn rít, lão quả thật chẳng khác bao nhiêu. Chỉ riêng đôi mắt nhạt màu gần như trắng dã cũng đủ nói lên bản chất thâm độc của kẻ sở hữu.

Dante đảo đôi mắt thương cảm về phía vị phu nhân lộng lẫy, lòng gã trải ra cho nàng vì phải trực tiếp đối diện với Haw Lão Quái—một việc luôn khiến các cô gái và trẻ nít khóc ngất vì sợ. Nhưng rồi, một cách ngạc nhiên, mắt gã mở tròn khi nhận ra—rốt cục thì gã cũng không cần phải đỡ bước cho nàng.

Sao chứ, phu nhân Mariowen hoàn toàn có thể tự bước đi một cách vững chãi. Đến một tiếng kêu nhỏ cũng không thoát ra khi đối mặt cùng diện mạo hãi hùng.

Biểu hiện trên người thiếu nữ tóc đen là một sự vô cảm gượng gạo. Mắt xanh kỳ lạ dõi thẳng trực diện vào khuôn mặt đáng sợ của Lão Quái, đôi tay nhỏ nhắn nắm lại và có chiều dang rộng hai bên—không cần hỏi cũng biết để bảo vệ những gì phía sau nàng.

“Ta không cần biết ngươi là ai. Hãy rời khỏi đây. Trước khi phu quân của ta tỉnh giấc,” tiếng người con gái cất nên bề thế, như thể nàng là nữ hoàng của vùng đất nóng ấm này.

“Phu quân của ngài bị bệnh, thưa Phu nhân,” Haw lên tiếng sau vài giây dò xét. “Đã ba ngày rồi.”

Sự hốt hoảng lướt qua đôi mắt xanh thẳm, nhưng chỉ trong một khắc ngằn ngủi. “Rời khỏi đây, nếu không ta sẽ—”

“—ngài sẽ không làm gì cả, Phu nhân. Nếu ngài muốn Ngài Mariowen được sống,” như thường lệ, lão Haw cắt ngang một cách bình thản, cái thói quen mà lão luôn phô bày để đàn áp thiên hạ, nhưng chỉ đối với những kẻ lão xem địa vị thấp kém hơn lão.

Đôi mắt phu nhân nheo lại. "Điều đó không liên quan gì đến mong muốn của ta. Phu quân ta vẫn, và sẽ sống."

“Đó là một điều khó nói, Phu nhân à. Đặc biệt sau những gì tôi trông thấy gã Mos Darangk đã gây ra trên thân thể quý ngài đây,” Haw nhún vai, đoạn quay lại, dùng chất giọng quyến dụ nhất. "Tôi cũng có chút kinh nghiệm của một Healia. Vì cùng là bộ tộc anh em với O'noaer, tôi có thể giúp vợ chồng ngài."

Nói dối. Dante thầm nghĩ. Ai mà chẳng biết Lão Quái không quan tâm đến một cái móng tay của bọn Healia. Lão bảo họ là quân nhu nhược. Nhưng gã không dại gì nói trắng ra điều đó.

Phu nhân Mariowen dường như có cùng chung một ý nghĩ với gã. Nàng lùi lại, nghiêng đầu và dò xét Lão Quái qua đôi mắt ánh lửa trời. Sau một lúc tưởng chừng như cả thế kỷ, vị phu nhân tóc huyền đáp lại sau cái cười nửa miệng. “Được. Nhưng ngài phải vào bên trong và phải đi“—nàng nhấn mạnh—“một mình.”

Lão Haw không đáp lời, chỉ đứng chôn chân tại chỗ và—lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt—nhìn thẳng vào mắt Phu nhân Mariowen.

Gah! Haw Lão Quái đang thật sự nhìn thẳng vào một người đàn bà? Thật là một cảnh hiếm có! Trong phút chốc, Faith Mariowen đã từ một Fraiya quay mình trở thành huyền thoại trong lòng người chiến binh trẻ.

Dante ngắm nhìn huyền thoại của gã đứng nhìn chòng chọc vào Lão Quái một cách bướng bỉnh. Đầu nàng cách vài giây lại nghiêng qua một bên, chân mày cau lại có vẻ thắc mắc một điều gì đó. Gương mặt của vị phu nhân khiến gã nghĩ đến sự tò mò của một đứa trẻ, khi tròn mắt nhìn lên gã khổng lồ dị dạng bước ra từ những câu chuyện cổ tích.

“Thật đấy, ngài Haw Kal Morek, ngài nên nghĩ đến việc đeo kính sát tròng màu đi là vừa. Có ai đã từng nói rằng đôi mắt ngài có phần…” nàng khựng lại một giây, có vẻ cố tìm một từ ngữ chính xác “…'lạ lùng' không?”

Khuôn mặt Lão Quái đỏ lên như cà chín lự. Chưa ai dám phê bình đôi mắt của lão bao giờ. Chúng vốn là bằng chứng cho sự kinh hoàng lão luôn gieo rắc vào kẻ khác. Và lão chưa hề e ngại điều đó, nếu không muốn nói là vô cùng tự hào.

Dante hãi hùng khi huyền thoại của gã bỗng vỗ hai tay vào nhau, khuôn mặt rạng lên một sự ngạc nhiên rất đỗi ngây ngơ. “Ha! Vậy ra ngài cũng biết đỏ mặt? Dễ thương thật! Tôi thú thật là chưa có thể khiến cho một cụ già nào ngượng ngùng đến như vậy.”

Loth! Cius! Fraiya!
Huyền thoại của ta đang tự đào mồ chôn mình!

Kẻ cuối cùng dám gọi Lão Quái là ‘cụ già’, giờ có lẽ đang bơi trong biển độc phía bên kia Sarlam. Dante những tưởng lão sẽ tấn công nàng, ngay sau lời châm chọc. Song, ngạc nhiên thay, Lão Quái lại không hề lay động. Những nếp nhăn chồng đè lên nhau chẳng mấy chốc đã trở về vị trí cũ. Lão bước lên một bước, rồi lùi lại, như thể đang lọt vào một bàn cờ tiến thoái lưỡng nan. Khuôn mặt người con gái vẫn rạng ngời như buổi trưa mùa hạ.

Nhưng có lẽ lại quá rạng ngời.

Haw Lão Quái rốt cục cũng mất hết kiên nhẫn và bước lên ba bước. Sự rạng ngời tắt ngấm. Một nụ cười khác, đổi lại, nở ra trên khuôn mặt cổ xưa. Một cách ngạo nghễ, lão quay lại nhìn Dante.

"Hãy quay về đón lấy chiếc xe lương thực, chúng ta sẽ lập tức lên đường đến O'noaer."

Rồi, Lão Quái đùng đùng leo vào khoang xe Haitar. Huyền thoại của gã vội vã lao theo sau.

Trước khi quay mặt bước đi, người chiến binh trẻ phóng cái nhìn cuối cùng về hướng huyền thoại của mình, miệng lẩm bẩm.

"Mong sao huyền thoại của ta sẽ không trở thành một huyền thoại cổ xưa thật sự."












Chết tiệt! Lại chính vào lúc này!

Faith lầm bầm rủa thầm tất cả vị thần trên thế gian này mà nàng còn có thể nhớ tên.

Synahr đang được khá hơn. Ít ra nàng biết điều đó qua sự giảm thiểu của mớ rễ đen kịt trên thân chàng, kể từ sau lần hồi phục diệu kỳ của đêm qua. Đôi mắt hổ phách, thậm chí, đã trở lại màu vàng óng. Với đà này, chẳng bao lâu nữa, chiến binh của nàng sẽ lại có thể đứng dậy ngẩng cao đầu.

Haw Kar Morek lại sắp phá hỏng tất cả.

Nàng không biết lão già dị dạng này là ai, lại càng không muốn biết. Có gì đó nơi lão khiến nàng bất an, và linh tính không lừa gạt một người bao giờ. Haw Kar Morek toàn thân bốc đầy mùi nguy hiểm, cho dù người ta chẳng cần đứng đủ gần để ngửi thấy. Faith không muốn Synahr lại bị lôi kéo vào một Caedor-Regis thứ nhì.

Ngay sau cái nhìn đầu tiên, Faith đã kết luận kẻ này mang nặng lòng nghi ngờ, bởi bản thân hắn mang hơi hướm của sự dối trá. Lợi dụng điểm đó, nàng đã cố trì hoãn cuộc hội thoại, với hy vọng đêm đen sẽ đến nhanh hơn. Ít ra thì với ánh mặt trời mất dạng, Synahr sẽ bớt đi một nửa hiểm nguy. Song nàng đã thất bại, và giờ đây phải gồng mình đón nhận hậu quả.

“Phu nhân, nếu ngài cứ ôm khư khư lấy tấm chăn không mở ra như vậy, làm sao ta xem bệnh cho đức phu quân của ngài?”

Bên trong xe tối om, Faith ôm chặt lấy thân hình lạnh buốt, một ý nghĩ điên dại lướt qua đầu nàng.

Nếu như hắn có thể chữa trị được cho Synahr thì sao?


Ngu ngốc! Hắn sẽ giết cả hai ngươi! —giọng nói trong đầu phản bác kịch liệt.

“Ngài Morek, tôi nghĩ trước hết ngài nên biết, tôi cũng là một Masika.”

“Ồ?” giọng lão Haw vọng lên bình đạm, không chút bất ngờ.


“Nếu ngài dám làm hại, dù chỉ một sợi tóc của phu quân tôi, thì đừng trách sao tôi không nể tình—”


“Ngài không có quyền dùng Masik để làm hại một Masika khác, thưa phu nhân,“ lão lắc đầu. “Đàn bà chỉ có thể dùng pháp thuật để chữa bệnh.“


“Đừng bảo ta hoặc không có quyền làm gì!” Faith gắt, giọng nàng xé toạt cả cái âm u của gian phòng. “Hãy nghe cho rõ, Haw Kal Morek, những gì liên quan đến sự an toàn của chồng ta, ta sẽ làm bất cứ cái quái gì ta muốn! Bất chấp ngươi có thuận tình hay không!”

Hơi thở gấp gáp treo lơ lửng trong không gian, sự thay đổi cách xưng hô khiến xung quanh nàng toát ra một luồng khí cao ngạo, bất bại—gần như vậy. Haw bình thản đợi đến khi hơi thở nàng đều lại và lặng lẽ lên tiếng.
“Nhưng đó là luật của đế chế Zoieus, ngài đơn giản không thể chống lại.”

“Ta sẽ chống lại bất cứ thứ gì ta muốn!”


“Nhưng, thưa phu nhân, cách nói này có thể khiến ngài mất đầu như chơi.”


“Ngươi nghĩ ta thèm quan tâm?”


“Phu nhân! Lòng trung thành của ngài là với Hoàng Gia Zoieus!”


“Lòng trung thành của ta là với chồng của ta!” đoạn nàng hạ giọng. “Và chính bản thân ta, không một ai khác.”

Đôi mắt Lão Quái long lên khi nghe thấy những lời lẽ phản nghịch. Cius! Ả đàn bà có gan cùng trời!

Tuy nhiên, đâu đó một góc nhỏ trong đầu lão, Haw khó chịu nhận ra sự tương đồng quan điểm. Chẳng phải bấy lâu nay, lão cũng ngoài cười trong bức với Hoàng gia hay sao?

“Phu nhân, ngài…là một phu nhân của một vị Kỵ Sĩ. Cách ăn nói đó có thể làm tổn đi danh dự của phu quân ngài.”

“Cũng bởi vì ta là phu nhân của một Kỵ Sĩ, danh dự của chàng cũng như của ta,” đôi mắt cương quyết, người thiếu nữ gằn giọng. “Và ta thề trên danh dự của ta rằng, ta sẽ giết ngươi ngay nếu ngươi dám động đến chàng!”

Dù ở trong màn đêm tăm tối, Haw vẫn có thể cảm nhận luồng nhiệt mang tính đe dọa từ người đàn bà này. Lạ lùng, nó khiến ót lão dường như cũng bỏng rát từ cái nhìn thiêu đốt.



“Đàn bà, nàng đúng là một vị phu nhân ‘khó dạy’.”

Cả hai cặp mắt đều dõi thẳng về nơi phát ra giọng nói. Một vui mừng. Một sửng sốt.


“Syna—Dath! chàng tỉnh rồi sao?”


“Vâng, phu nhân của ta, nàng không biết rằng tranh cãi to tiếng trong sự có mặt của một người đang ngủ là vô phép lắm sao?—Khó có thể chấp nhận ở một phu nhân cao quý.”


“Tôi xin lỗi vì đã đánh thức ngài, Dath Mariowen của Thôraido,” Haw to tiếng làm rõ sự có mặt, lão vốn không ưa bị làm ngơ. "Tên tôi là Haw Kar Morek, Huntika của tộc Sachlan, từ Gra'tilee đến đây."


Không hề chú ý đến lão, tên Kỵ Sĩ quay sang phu nhân của mình. “Tại sao lại cho kẻ vô lễ này vào đây, Faith?”


Lão Haw lụi cụi cúi đầu, khinh ghét chất giọng kẻ cả của gã Kỵ Sĩ, dù là khi yếu ớt nhất. “Xin ngài thứ lỗi. Vì thông tin không hề cho biết ngài là một Kỵ Sĩ, cho đến khi tôi nhìn thấy ngài.”


"Ngươi bảo từ Gra'tilee đến. Sachlan sở hữu Gra'tilee?"


"Vâng," lão đáp, đôi mắt nheo lại. "Gra'tilee đã được thưởng cho Nhị công tử Dowen Sachlan."


“Vậy sao không ở ngôi thành ma ám đó mà an hưởng? Đến đây phiền ta chuyện gì?”


Một nụ cười tà ám nở trên miệng Lão Quái.


“Ngài rất nổi tiếng ở Fawkire—Đấu trường Salaman, Ngài Mariowen ạ. Công tử Macoh hiện rất...nhớ nhung ngài. Và tôi vô cùng vinh hạnh để phục vụ một đức ngài cao quý như Tam công tử O'noaer.”


Chưa đầy hai giây, gã Kỵ Sĩ dường như đã hiểu rõ trò chơi của lão già cổ quái. “Ngươi muốn xu nịnh O'noaer để giúp Sachlan thu nạp thêm lãnh thổ? Ngươi mơ quá cao đấy, Huntika.”


“Ngài quả là thông minh, Mariowen. Nhưng đấy chỉ là một nửa—”


“Ta không có hứng thú nghe những kế hoạch thối rữa của ngươi," hắn lơ đãng gắt ngang. "Xéo ra ngoài!”


Một bên đuôi mắt lão Haw giật lên, những nếp nhăn bắt đầu chuyển động khiến khuôn mặt lão trở nên càng già nua xấu xí. “Có lẽ ngài hiểu sai ý tôi. Ngài không có quyền chọn lựa, thưa Kỵ Sĩ. Tam công tử Macoh đã chính thức phát chiếu cáo thiên hạ nêu danh ngài là kẻ phản bội," lão hằn học. "Nhưng—lạ thay—lại chỉ muốn bắt sống, chứ không hề…“


“Xéo! Ta không muốn hít thở chung không khí với bọn hạ đẳng!”

Sự chịu đựng của Lão Quái đã đến hồi tận cùng. Tên hợm hĩnh này tuy bệnh hoạn vẫn dám có gan xúc phạm lão? Lão nhất định sẽ xé nát hắn ra thành từng mảnh vụn—mặc cho có chiếu cáo O'noaer hay không! Lão sẽ khiến hắn biết thế nào là sự đau khổ khi làm mồi cho bọn Soinu. Haw Kar Morek sẽ không bị xúc xiểm bời một tên phản đồ bệnh hoạn.


Khoan!—Sự nghi ngờ lại dấy lên âm ĩ. Lão dừng bước. Hắn không ngu ngốc đến vậy.

Nếu ta đến gần, hắn nhất định sẽ tấn công ta, nếu ta gọi đám linh thú của ta, nếu ta lùi lại…

Cius! Lão đã mắc mưu của vợ chồng hắn! Lão đã tự động vào đây một mình—không một linh thú bảo vệ!


Chưa hẳn.

Nhanh như chớp, lão tóm lấy Phu nhân Mariowen, đưa nàng ra làm tấm khiêng trước mặt. “Ngài Mariowen, lần này ngài chắc chắc phải nghe theo tôi,” một nụ cười chậm nở trên môi lão.

“Ngài Morek! Sao ngài lại có thể làm một việc hèn hạ như vậy? Danh dự của ngài đâu rồi?” ả đàn bà chống cự trong tay, nhưng lão không hề suy suyển. “Danh dự? Phu nhân Mariowen, ngài không biết sao? Một Huntika không hề có danh dự! Đó là thứ đồ xa xỉ mà chỉ những Kỵ Sĩ như phu quân của ngài mới có tư cách sở hữu!”


Mariowen bật cười ra tiếng. “Hắn nói đúng, danh dự không thích hợp với những tên hạ đẳng như hắn.”

“Dath?” giọng vị phu nhân cất lên sửng sốt.

Cảm nhận sự ngạc nhiên thuần túy trong con tin mình đang nắm giữ, Haw có chút lo sợ. “Ngài Mariowen, hãy cho tôi lời hứa danh dự của ngài, tôi sẽ để cho phu nhân của ngài đi.”


“Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi không có danh dự. Vì thế không có lý do gì để ta tin ngươi cả. Người đàn bà nếu thích thì ngươi có thể giết, ta không muốn nói thêm một lời nào nữa với những 'loại' như ngươi.”


“…Dath..?”


“Những loại như ta? Ngài thấy chứ, Quý phu nhân? Ngài đặt cả lòng trung thành với hắn trên cả Đức Vua của ngài? Giờ thì thế nào? Hắn phỉ nhổ lên chúng! Ngài xem—ngài xem!”

Lão Haw vùng ra khỏi xe, lôi theo người thiếu nữ đang chưng hửng vì quá kinh ngạc. Ả đàn bà đổ sụp dưới chân lão, ngọn lửa nhiệt huyết trong đôi mắt giờ đã tắt ngấm. Lão biết mình không nên, nhưng lại không thể không cảm thấy một chút xót xa cho người đàn bà dũng cảm—và trung thành! Ơn Cius! Ả không khóc. Nhưng vẻ mặt ả khiến lão ước gì thà là ả cứ gào lên thảm thiết, còn đỡ hơn…

Lão đang thương cảm cho một người đàn bà! Lão! Haw Kal Morek thông cảm cho một ả đàn bà! Con cờ đã trở nên vô dụng. Chẳng có tiện ích gì để giữ bên cạnh, có lẽ lão nên thả ả…


Khoan.


Haw chợt nhận ra lão đã nghĩ lấy từ này quá nhiều lần trong ngày hôm nay. Cặp vợ chồng này khiến lão suy nghĩ. Nhiều hơn bình thường. Sâu hơn bình thường…


Một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt của Haw Lão Quái.


“Ngài Mariowen, trò chơi của ngài đến đây là chấm dứt”


Dath Mariowen đã bẫy dụ lão để thả phu nhân của hắn đi, lão dám chắc vậy. Đâu phải người ta gọi lão là Lão Quái chỉ vì hư danh? Chiếc gậy đá chuốc nhọn một đầu kề sát cổ Faith Mariowen. Đôi mắt ả long lên, sự nhận thức pha lẫn hốt hoảng lướt qua khuôn mặt—như thể một đứa bé bị bắt quả tang.

Ha! Ả đã biết, suốt trò chơi này! Ả đã quay lão như một tên hề
Ả ranh con!

Màn đêm, lúc bấy giờ, đã chụp xuống vòm trời như một chiếc lồng phủ lụa đen, nhanh như cái cách mảnh trăng non trồi lên tự khi nào.



Phía bên kia cánh cừa mang dấu hiệu Ri'ef, một hình thù uể oải ngồi dậy.


“Không, trò chơi chỉ mới bắt đầu, Huntika.”





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét