Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Chapter 28 - Sứ Giả của Loth - Đấng Chúa Trời



    C.h.a.p.t.e.r 28
    Sứ Giả của Loth - Đấng Chúa Trời




Đêm đó, Sứ Giả đã đến trên Y'tellarien.




"Khi những Kỵ Sĩ Trắng xé tan Hư Vô để cứu rỗi thiên hạ, Sự Thanh Tẩy sẽ bắt đầu."


Linh thể với khuôn mặt giấu kín sau lớp áo chùng trắng tinh, tọa trên một chiếc ghế vô hình giữa khoảng không câm lặng lên tiếng. Xa xăm và trong vắt.

Trước mặt Người, bốn người đàn ông trong y phục khác nhau quỳ rạp.

"Chúng tôi kính chào Sứ Giả, bề tôi của đấng linh thiêng nhất trên cả mặt đất và dưới vòm trời này—Đấng Chúa Trời Loth."


Gật đầu, Sứ Giả đưa bàn tay trắng muốt và vẫy nhẹ, nước từ đâu cuộn trào và hình thành những chiếc ghế lưng cao loang loáng sắc xanh nhạt.


"Ngồi," giọng nữ thanh vang lên lanh lảnh, nhưng lại mang cảm giác vô thực.


"Đây là lần đầu tiên kể từ khi Saluma arb Iri'tumong [Biển Hư Vô] xuất hiện, chúng tôi lại biết đến sự tồn tại của Người. Đây quả là một điều vinh hạnh vô vàn," kẻ với chòm râu muối tiêu lượn sóng lên tiếng. "Sự hiện diện của Người là điều kỳ diệu nhất trong cuộc đời của tôi, thưa Sứ Giả."


Với mái tóc vàng kim cắt sát đầu, gã đàn ông kề bên khẽ nhếch mép. "Vẫn chưa bỏ thói xu nịnh ba hoa sao, Nam Lãnh Chúa Cémuron? Ngài quên mất phần của Ngài Wyothien rồi đấy."

"Đông Lãnh Chúa, ngươi—!"

"Đủ rồi," một người đàn ông trung niên với đôi mắt xám bạc lên tiếng. "Ngay cả trước mặt thần thánh cũng gây hấn? Các người xem chỗ này là nơi nào?"

"Chậc, chậc, đây không phải là Lãnh chúa Irum của phía Tây sao? Quả nhiên lời đồn về 'nhan sắc' của ông không ngoa chút nào," gã tóc vàng lắc đầu châm chích, nụ cười nửa miệng vẫn còn trên môi. "Đẹp còn hơn mỹ nữ, ể? Khốn nỗi thằng con lại mang sắc diện của quái thú."

Tây Lãnh chúa Irum mặt mày đỏ lên gay gắt, toan lao vào gã đàn ông vừa sỉ nhục mình.

"Ngưng lại hết!" Cémuron la lớn. "Các người quên mất cả thân phận và sự hiện diện của hai đấng bề trên nơi đây sao? Có chuyện gì chúng ta sẽ thanh toán trên chiến trường."

Cả hai lúc này mới khựng lại, bắt gặp ánh mắt sắc cạnh của Wyothien, người nãy giờ vẫn im lìm quan sát với khuôn mặt vô cảm. Cúi đầu, không tự nguyện cho lắm, họ quay về và tọa bệ trên những chiếc ghế lóng lánh sắc nước. Cémuron còn loáng thoáng nghe thấy Irum lầm bầm vài điều như 'cách hai đầu thế giới' và 'khó lòng gặp nhau trên chiến trường'.

Khi tất cả đã trở về yên tĩnh, người đàn ông lãnh đạm mang tên Wyothien đứng dậy, một lần nữa cúi rạp người và—lần đầu tiên từ lúc triệu họp—cất giọng lạnh lẽo. Chung quanh toát ra khí thế của một kẻ thống trị.

"Xin Sứ Giả hãy hé mở những điều Người đến đây để ban phát. Đó chắc hẳn là những học thức khôn lường."

Sứ Giả ngồi trên ngai bệ vô hình không hề cử động, không khí xung quanh tồn đọng khiến kẻ nằm trong nó dường như không thực. Và quả thật, có thực hay không, cho đến giờ phút này chỉ có bốn người ở đây có câu trả lời.

"Khi những Kỵ Sĩ Trắng xé tan Hư Vô để cứu rỗi thiên hạ, Sự Thanh Tẩy sẽ bắt đầu," giọng nữ lanh lảnh lại vang lên, lặp lại câu mở đầu đã kéo họ vào mộng mị.

"Người có thể nói rõ hơn? Các Kỵ Sĩ Trắng là ai? Sự Thanh Tẩy phải chăng là sự cứu rỗi?" Irum từ phía sau chợt hỏi.


"Trong ba năm theo ước định loài người, Sự Thanh Tẩy sẽ bắt đầu. Để trải đường cho sự kiện trọng đại, các Kỵ Sĩ Trắng sẽ được gọi đến để giúp các ngươi."

"Giúp chúng tôi?" Irum nhổm lên, mắt báo động. "Phải chăng ý nói sẽ có vật cản trên con đường đến Sự Thanh Tẩy?"

"Và Sự Thanh Tẩy này chính xác là gì?" Đông Lãnh Chúa Keign thêm vào, giọng nói có phần nghi kỵ, máp râu vàng giật nhẹ khi ông hất cằm lên đầy thách thức.

"Sự Thanh Tẩy sẽ gội rửa nhân gian khỏi tội ác. Vật cản sẽ đem đến sự hủy diệt."

Cả bốn người đàn ông đều im bặt. Tuy biểu cảm trên mặt chuyển theo chiều hướng khác nhau, họ đều có chung một ý nghĩ: Không cần biết Sự Thanh Tẩy có phải là một điều tốt đẹp hay không, bất cứ thứ gì cũng không tệ bằng sự hủy diệt.

Wyothien thu hẹp mắt, chút băn khoăn lướt qua mắt ông, trước khi cúi đầu một lần nữa. "Xin Người, Sứ Giả, chúng tôi phải làm gì để tiêu diệt những 'vật cản' này? Và chúng là gì, hay
—là ai?"

Những đôi mắt xung quanh đều dõi lên thân hình bất động phía trên, với cùng một nghi vấn nghẹn lại nơi cổ họng.

"Kẻ Hủy Diệt mang tên Sharagon, nối liền theo chân là bảy Tội Đồ. Bọn chúng luồn lách trong những ngón tay của các ngươi. Hãy cẩn thận. Tiêu diệt trước khi bị tiêu diệt."

"Sharagon?" Keign thốt lên đầy sững sốt, có phần bất bình. "Đấy chẳng phải là tên của một trong mười hai Lão Tổ nơi Sanctopinga? Người phải chăng đang ám chỉ Kẻ Hủy Diệt chính là một Rồng Thiêng Lão Tổ?...Hay đấy chỉ là một người ngẫu nhiên mang trùng cái tên thần thánh?"

"Kẻ Hủy Diệt mang tên Sharagon," Sứ Giả lặp lại lời khẳng định và không nói gì thêm, cũng chẳng hề phản ứng trước thái độ trịch thượng của Đông Lãnh Chúa, để mặc cho ý nghĩa lời nói phân thành nhiều ngã.

Thần linh nói những gì mình cần, đáp những gì mình muốn và thích trêu chọc con người ngu muội. Wyothien và các Lãnh Chúa đều hiểu rõ điều đó. Huống chi, đây là lần đầu tiên trong suốt lịch sử hai ngàn năm trở lại, từ sau sự xuất hiện của Biển Hư Vô, một Sứ Giả của Loth lại lần nữa hạ thế. Điều này là một vinh dự lớn lao đối với những lãnh tụ sống trong thời khắc này. Bời sự xuất hiện của Sứ Giả luôn đánh dấu một bước ngoặc lớn trong lịch sử. Trước đây là sự mất tích của Sanctopinga; bây giờ là Sự Thanh Tẩy tội ác.

Nhưng vì cớ gì Sứ Giả lại chọn chỉ bốn người họ trong vô số các tộc trưởng, quan lại trong triều để tụ họp trong cõi mơ này thì không ai rõ ràng. Đặc biệt là những kẻ được chọn nơi này.

Như thể đọc được nghi vấn thầm kín của họ, ngón tay của Sứ Giả khẽ động đậy, sợi tơ trắng kéo ra từ đầu ngón trỏ, lơ lửng như con rắn cuộn mình trong không trung và xuyên qua đầu từng kẻ có mặt, trong khi giọng nữ cao huyền ảo lại lấp đặc không gian.

"Muốn tìm Kẻ Hủy Diệt, theo dấu chân của bảy Tội Đồ,

Len lỏi trong bàn tay các ngươi, bọn chúng sẽ hạnh ngộ.
Sự phản trắc nằm sâu trong dòng máu đỏ,
Thiêu rụi mối liên kết nguyên thủy ra tro,
Gieo rắc mầm mống nổi loạn khắp bốn bề
Chọn các ngươi, cũng vì thế.
Tiêu diệt chúng, các lãnh tụ của ta,
Để Sự Thanh Tẩy gội rửa gian tà.
Khi Kỵ Sĩ Trắng vùng ra từ cõi sáng,
Chiến binh của trời sẽ ngập tràn lan. "

Wyothien lẩm nhẩm những dòng thơ ẩn ý. 'Nằm sâu trong dòng máu đỏ' phải chăng đang nói đến những Tội Đồ nằm trong gia tộc? Tệ hơn nữa—liên quan máu mủ? 'Gieo rắc mầm mống nổi loạn' tức ám chỉ những kẻ này sẽ dấy binh làm phản, và—'khắp bốn bề'! 'Len lỏi trong vòng tay các ngươi…'
Ôi, đó chẳng đã rõ ràng sao? Sứ giả đang nói đến Tội Đồ nằm ngay trong lòng gia tộc, mang quan hệ huyết thống, và dưới sự điều khiển của chúng ta!

"Chọn các ngươi, cũng vì thế."

Như một thỏa thuận ngầm, các vị lãnh tụ nhìn nhau, tất cả đều đi đến một kết luận: Trong lòng bốn đại gia tộc nơi đây, kẻ Tội Đồ đang lẩn trốn. Đó chính là lý do chỉ bốn người họ được đưa đến chốn này.

"Thưa Sứ Giả, người có biết những Tội Đồ…" khựng lại, đôi mắt Wyothien trầm xuống, dù cảm xúc vẫn không để lộ, "là ai?"

Ba Lãnh Chúa của ông ở phía sau nín thờ, chờ đợi.


"Những cái tên đã được giấu kín. Chỉ có Con-Mắt-Thiêng mới có thể khai mở. Hãy đi tìm kẻ đó, kẻ sở hữu Con-Mắt-Thiêng."


"Xin Sứ Giả một lần nữa hãy răn dạy. Chúng tôi quả thật không biết bắt đầu tìm kẻ này từ đâu."


Vài giây trải qua trong căng thẳng. Sau đó, trước những đôi mắt kinh ngạc, Sứ Giả nhổm người đứng dậy, giọng bỗng trầm xuống một nốt.
Từ thân xác thần thánh phía trên, đột nhiên Wyothien cảm thấy chút khí người rỉ ra từ Sứ Giả qua cảm xúc ẩn chứa trong từng chữ. Sứ Giả có lẽ từng là một con người.

"Thật sao, Đức Vua Wyothien? Ngươi không biết Con-Mắt-Thiêng là ai?"

Một dự cảm xấu tràn ngập Đức Vua. Nếu chốn này là thế giới thực, hẳn mồ hôi lạnh đã vã đầy trán ông. Dù vậy, giọng điệu kiêu hùng của kẻ đứng đầu Y'tellarien vẫn không đổi. "Tôi không biết, thưa Sứ Giả."

"Đó là Tipes Zoieus, người kế thừa của ngươi."


Wyothien nín thở, có thể cảm thấy sức nóng của ba cặp mắt dồn lại sau ót. Nếu Tipes biết cách tìm ra những kẻ đó, phải chăng nó cũng là một trong những Tội Đồ? Ông không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Đức Vua e sợ câu trả lời sẽ kết thúc mạng sống của đứa trẻ ông hết mực cưng chiều.


Song Lãnh Chúa Keign lại không đọc được ý nghĩ Đức Vua của mình. "Tipes Zoieus phải chăng là một trong những Tội Đồ, thưa Sứ Giả?"


"Chỉ có Con-Mắt-Thiêng mới có thể xét đoán được điều đó," Sứ Giả đáp lời, một lần nữa đứng yên bất động, quay trở về trạng thái vô thần. "Đức Vua, ngươi phải trả lại nguyên bản năng lực cho Tipes Zoieus."

Mặt Đức Vua đanh lại, chút hoảng hốt lướt qua đôi mắt gỗ phỉ. "Nhưng như thế sẽ giết chết nó. Nó hãy còn quá nhỏ để gánh chịu giấc mơ của cả thiên hạ."

"Thời Điểm đã gần kề. Không thể đợi nữa. Những cái tên cần được để lộ, Tội Đồ phải bị tiêu trừ, Sharagon mới bị hủy diệt. "


Nắm lỏng bàn tay, Wyothien lui xuống. "Tôi hiểu, thưa Sứ Giả."


"Hãy nhớ, tại cửa khẩu Saluma arb Iri'tumong, các ngươi phải chờ đợi. Những Kỵ Sĩ Trắng của ta sẽ tràn vào trong bất kỳ thời khắc nào."

Cả bốn đều cúi rạp phục tuân mệnh lệnh.

"Giờ thì hãy quay về với giấc ngủ của mình, các lãnh tụ của ta. Và nhớ kỹ những điều được răn đe về những Tội Đồ."



"Mở to đôi mắt, nhìn kỹ vào dòng máu đỏ, hãy nhớ."



Thế rồi, như cách họ được triệu đến, những vị Tộc trưởng mang tước danh Lãnh Chúa* cùng Đức Vua của họ mờ dần vào màu trắng, quay trờ về những nơi họ đã vượt giới ranh của giấc mơ để đi đến nơi này.

Tây Lãnh Chúa Irum trở về Zaiti của tộc Jerohem.

Nam Lãnh Chúa Cémuron trở về Ionír của tộc O'noaer.

Đông Lãnh Chúa Keign trở về Sparingan của tộc Baislinger.


Wyothien Zoieus trở về Thủ phủ Incarnatus.




Tất cả họ đều mang trong lòng những gúc mắc không gỡ được, bị thắt chặt dưới tay của Sứ Giả Đấng Chúa Trời.





______________________________________________________________
*Một số tộc trưởng do có công cùng triều đình, sẽ được Đức Vua phong danh 'Lãnh Chúa', thân phận ngang hàng cùng thành viên hoàng gia. Khi gặp nhau trong triều, qua những buổi chầu, vì lễ nghi phép tắc cung đình, bắt buộc phải gọi nhau bằng danh tước.

Chapter 27 - Nó




    C.h.a.p.t.e.r 27





Máu chảy dài trên cánh tay nàng và rơi xuống, ướt đẫm cả những chiếc vẩy vàng sáng choang, những vết thương bị lở loét, những con giòi đen đua nhau lúc nhúc.

Không gian như bị giằng co giữa thực tại và mơ ảo. Đầu óc Faith u mị đi, không rõ là do mất máu hay hoảng loạn. Dùng máu? Nhưng dùng thế nào? Bao nhiêu mới là đủ? Phải chăng rút cạn kiệt mới có thể cứu vớt…?

Casamona sẽ biết phải làm gì.


Nhưng ta không phải Casamona!


Đúng. Ngươi không phải Casamona. Ngươi vô dụng hơn ả nhiều.


"Không đúng, Faith ạ," giọng nói lạ tràn vào.


Đôi mắt nàng bừng mở. Trước khi kịp nhận định hình thể trước mặt, bản thân đã bị cuốn vào một không gian mông lung. Cảnh vật muôn màu chung quanh chợt méo mó, nhòe nhoẹt một cách kỳ dị, hệt như khi chúng ta đổ nước vào màu vẽ: Mọi đường nét không ngừng rung chuyển, tan hòa vào nhau.

Chủ nhân của giọng nói kỳ ảo xuất hiện. Không dáng dấp, chỉ là một tụ khói mang hình thể. Và hình thể của một con Rồng.

Ngươi là ai?


"Ta không phải là kẻ thù của nàng, Faith Feir."


Faith Feir?


"Ta là bạn."

Chỉ như thế, nó không nói nữa. Khụy chân, đầu cúi, thân hạ thấp xuống, nó bảo nàng leo lên. Faith, như bị ràng buộc bời ma thuật của giọng nói, lững thững bước đến và làm theo mệnh lệnh. Sải đôi cánh ảo và nhún chân bay lên, nó giờ đây trông như một con cá đuối trắng muốt, khổng lồ, vờn lượn giữa biển trời vô thực.

Faith tự hỏi. Rồng là như thế này? Không hình thể, chỉ là một tụ ảo của khói mây? Hay nó không phải là Rồng?


Nàng thề rằng đã nghe nó cười khục.

Họ bay qua những mảng màu lạ lùng, lúc xanh lục pha lẫn nâu đất, lúc lam sẫm chấm xám; thậm chí, lúc bảy sắc cầu vồng. Faith lờ mờ đoán ra chúng là đất đai, cây cối, sông ngòi hay làng mạc. Vì cớ gì hình ảnh lại nhiễu loạn mờ ảo thì nàng không thể nghĩ thấu.

Và rồi nó sà xuống. Bất ngờ, gió từ đâu bỗng xộc vào, âm thanh của cỏ cây chim chóc bỗng hiện hữu, tầm nhìn bỗng rõ ràng. Cứ như vừa có một bàn tay vô hình vén lên tấm màn ngăn cách giữa mơ và thực. Và hiện thực, họ đang tiếp cận.
Đáp chân xuống một khu vườn trơ trọi, trước mặt là một hành lang lộ thiên dài thượt, nó bảo nàng bước xuống và chờ đợi.

Họ đứng đó tưởng chừng như cả thế kỷ. Không chuyện trò, không đụng chạm, không nhìn cả đối phương. Một cách vô thức, nàng cũng biết bản thân đang chờ. Nhưng chờ điều gì vẫn còn phải để số phận lên tiếng.


Rồi nó bắt đầu.


"Mẹ!"


Từ phía xa, bóng dáng của một đứa bé hấp tấp chạy đến. Faith chợt thấy nôn nao lạ thường.


Mẹ?


Đến gần hơn, đập vào mắt nàng; mái tóc đen tung bay trong gió, mắt hổ phách rực lên háo hức, những đường nét như được đúc kết từ chính người đàn ông nàng yêu thương nhất hiện ra. Mẹ? Đó phải chăng là con của nàng—và Synahr?


Đây là tương lai?


Trước khi nàng kịp nhận ra bản thân đang làm gì, đôi chân đã đưa nàng lao về phía trước. Kỳ lạ thay, trên mặt đất lạnh tanh, chỉ có tiếng bước chạy của đứa trẻ là hữu thanh. Faith không thể nghe được bước chân của mình, thậm chí—tiếng nói của bản thân. Nhưng nàng mặc kệ, chân vẫn tháo chạy về hướng đứa trẻ đang lao đến, đôi tay dang rộng ra chào đón. Chỉ ba bước, hai bước, một bước, họ đã có thể chạm vào nhau. Nàng sẽ có thể chạm vào con mình.

Song, đứa trẻ đã xuyên qua người nàng.

Faith bần thần, đưa đôi tay lên nhìn. Chỉ có khói mây trắng xám. Nàng không khác gì con rồng ảo đó cả. Vì họ không thuộc về thời khắc này.

"Mẹ, mẹ! Nhìn xem, bầu trời đẹp tuyệt vời!"

Tiếng nói kéo nàng lại với nỗi mất mát khó hiểu trong lòng. Quay người, Faith phóng mắt đến hai bóng hình trước mũi vực, quay lưng về phía nàng. Đứa trẻ dang rộng tay, mái tóc đen chuyển màu đỏ đất trước cảnh hoàng hôn rực lửa. Người đàn bà đứng sau lưng nó, cũng những lọn đen huyền che phủ tấm lưng mỏng manh, chậm rãi tiến đến gần con trai của mình, tay chắp ra sau lưng.

Loang loáng giữa những sợi đen sẫm, nơi đôi tay nối kết, là một lưỡi dao dài.

Không!

Faith lao đến, quên cả tình trạng vô thể của mình.


Đã quá muộn. Lưỡi dao đã ngập vào lưng đứa trẻ. Nó quay người, dõi đôi mắt hoàng kim vào người đàn bà và từ từ lùi lại.


"Mẹ?"


Là lời nói cuối cùng trước khi mẹ nó dang tay đầy nó xuống vực sâu.


KHÔNG!


Nàng phóng người đến bên bờ vực, dõi mắt xuống màu đen hun hút. Nhưng bóng dáng con nàng đã mất dạng.


Một nhận thức kinh hãi bóp nghẹt tim nàng. Ta sẽ giết con mình?


Faith quay ngoắt lại, mọi cảm xúc tuôn trào chợt tắt ngấm khi nhìn lên dung mạo người đàn bà tàn độc. Lưỡi dao trên tay vẫn còn nhuốm máu, mái tóc đen muôn phần giống nàng xổ ra rũ rượi. Nước mắt ướt đẫm hai gò má, đôi mắt quặn lại một cảm xúc mãnh liệt. Có lẽ là ân hận, cũng có thể là giải thoát. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần.


Nhưng không phải là của nàng.


"Quay lại đây, Faith Feir," bóng hình hư ảo của con Rồng, lúc bấy giờ, mới chồm lên phía sau kẻ sát nhân. "Đó không phải là nàng, đừng hoảng loạn."


Lồm cồm bò dậy, nàng đến cạnh con vật huyền bí, dõi mắt lên đầy nghi vấn. Con Rồng không phản ứng, chỉ lắc nhẹ cái đầu to lớn. "Đó là Saisedon Zoieus Baislinger, Tộc trưởng phu nhân đời thứ XII của dòng tộc."

Một lúc lặng đi trong muôn vàn suy nghĩ, không một ai lên tiếng. Đến cuối cùng, con Rồng quay sang nàng, hơi thở phả ra thảm não sầu muộn, dường như nuối tiếc.

"Tất cả là một vòng tròn, Faith Feir. Vòng tròn của định mệnh."

Nói rồi, nó ngẩng cao đầu và rú lên. Từ yết hầu của thân thể xám trắng bỗng lóe lên một khối sáng vàng kim. Nó di chuyển theo cổ, cao dần và cuối cùng, thoát ra khỏi miệng của sinh vật, bay là là xuống trước mặt nàng.
Bất giác, Faith đưa tay hứng trọn.


Đôi mắt nàng mở to khi nhìn vào vật thể—không, sinh vật trong lòng bàn tay. Vẩy vàng óng và cái đuôi ngoe nguẩy, gai nơi đuôi lỉa chỉa và móng vuốt sắc cạnh.

"Bây giờ, nàng đã biết phải làm gì chưa? Faith Feir?"

Faith lờ mờ nhận ra: Đây chính là quá khứ.




.





.





.





Nó đau nhức vô cùng. Đầu óc đã vỡ tung, máu từ đâu lan vào khoang miệng xộc lên mùi tanh tưởi, để lại vị mặn lợ.

Cái chết đang đến.

Nó không muốn chết. Nó cần quay trở lên đỉnh vực, về lâu đài, về căn phòng thân quen, về vòng tay ấm áp của mẹ. Nó phải báo động với tộc phụ, rằng tộc mẫu đã bị quỷ ám. Và ma quỷ luôn tàn nhẫn, nó không muốn bà gặp chuyện khổ sở. Nó sẽ đánh thức bà, tự tay bóp chết loài âm binh ám vào tộc mẫu mà nó hết sức yêu thương. Ma quỷ có đôi mắt đỏ, có nanh dài và mái tóc trắng rối bù.

Nhưng người đàn bà xô nó xuống không hề có những thứ đó.

Nó đau quá. Cái đau chì chiết, tê dại đi trí óc, đến nỗi nó không còn biết chúng từ đâu ra. Sâu trong tim nó, một khối cảm xúc hình thành. Và nó không phải thứ các giáo sĩ thánh thiện có thể chấp nhận: Sự Thù Hận.


Thứ xúc cảm mới mẻ, như một khối than hồng trước gió, cứ sáng dần, đỏ lên, và bốc lửa.


Đừng! Synahr.


Giọng nói kỳ lạ. Nó muốn ngước đầu lên. Nhưng không có sức.

Cảm giác mát lạnh bao trùm nó, song mờ ảo và không thực, như thể bàn tay của gió đang mơn man trên da nóng sốt. Nó nhắm mắt, để sự yên bình lan tỏa.

Nó chưa hề nghĩ, cái chết lại mang giọng nói của một người đàn bà.


Synahr, Synahr


Synahr có đôi mắt hổ phách đẹp nhất trên đời này, ta thề.


Ích kỷ, Synahr. Ta rất ích kỷ


Ta sẽ không để Chúa làm việc này với mình, thêm một lần nữa.


Ta thề.


Cơ thể nó nhẹ hẫng, như đang được một đôi tay vô hình nâng lên và ve vuốt. Nó gượng mở mắt.


Và trông thấy người đó.


Synahr, chúng ta đang ở đâu?


Đáy vực thẳm.


Synahr, ngươi không nghĩ đã đến lúc phải leo lên rồi sao?


Đôi tay hư ảo của người đó xòe ra, và nó trông thấy 'nó'.


Vẩy vàng sáng lên óng ánh. Nó tên là Hostarius, Synahr. Nó sẽ giúp ngươi đứng dậy, thoát khỏi tay thần chết. Từ nay nó sẽ theo ngươi. Suốt đời.





Hãy nhớ, 'phải chạm đáy vực thẳm trước khi có thể tự chân leo đến thiên đường.'





Rồi, như cái cách xuất hiện, người đó biến mất.








Mở mắt, nó đã lịm đi bao lâu?


Chung quanh trắng xóa. Trước mặt, một cái thang xám kéo dài lên tận trời. Nó mỉm cười và bắt đầu leo lên.


Nó leo, leo mãi, leo mãi. Khi ngoảnh mặt, thấy dưới chân chỉ là—thây xác. Cứ mỗi nấc thang, chúng lại chất cao hơn, liếm sát gót chân nó. Những ngón tay rữa nát bám lấy, nó giẫy chân đạp mạnh. Những sọ người tru lên thảm não, nó bịt tai không nghe. Mùi thịt thối vờn theo như gió cuốn, nó nín thở không ngửi.

Không thứ gì khiến nó chùn lòng. Nó vẫn cứ leo, mong ước vươn đến thiên đường người đó đã nhắc đến. Dù mong ước thuộc về một con quỷ.

Một nhát chém xuống, Croy gục ngã.


Hai nhát, Molanh đầu lăn lóc.


Ba nhát, Berethien ngập ngụa máu tanh.


Feithor, Nate, Balorak, Wuiff, Dow đều không toàn vẹn xác…


Tất cả, đều nằm dưới chân nó. Là nấc thang để nó vươn đến một thiên đường bất định. Thiên đường người đó đã nhắc đến.


"Syanhr, hãy tỉnh lại!"

Nhưng chào đón nó trên đỉnh vinh quang là đôi mắt đỏ của loài âm binh, mái tóc đen rũ rượi tỏa ra như tấm màn của bóng đêm tà ám. Casamona, ở đầu kia của chiếc thang, duỗi bàn tay về phía nó gọi mời. Nó nghiến răng, những ngón tay đưa lên, vuốt dài xé toạt da thịt chui ra, vảy vàng bao bọc lóe lên căm phẫn.

Nó cắm phập móng vào ngực ả. Máu chảy ròng khiến nó hả hê.

Khung cảnh phía sau ả bỗng rách toạt màu trắng, để lộ một vùng trời ửng đỏ và quạ đen chao liệng. Đôi mắt ma thuật của ả cũng đột nhiên biến sắc, dịu lại và chuyển dần thành xanh thẳm. Xanh của bất tận.
Đau đớn pha lẫn kinh ngạc tràn ngập trong chúng, ả mở miệng rên khẽ.

"Synahr?"

Nó nhận ra giọng nói đó.


"...Faith?"

Trước khi nó kịp làm rõ thứ cảm giác hoảng loạn, đau khổ đến nghẹn ngào trong mình; miệng ả lại mấp máy, bàn tay run rẩy áp nhẹ lên mắt nó.

"Hãy quên, Synahr Baislinger, bề tôi của sự thù hận.
Ký ức về người sẽ mãi ly phân.
Đến chừng nào máu lại chạm lưỡi.
Lời thề viết bằng máu tươi. Ta và người."*




.





.





.





Faith nằm đó, thở dốc, sự sống cạn kiệt cùng vết thương ngập máu trên ngực; mắt bất lực nhìn một nhân vật mờ ảo trong y phục trắng tinh nâng lên thân xác của Synahr.

Và biến đi vào không khí.

Đấy phải chăng là một dạng hình thể của Thần chết, khoác lên người cái vỏ ngoài thần thánh?


Nàng đã thất bại? Synahr đã chết?

Bóng hình con Rồng ảo lại che ngập khoảng không phía trên nàng. Faith để mặc. Mọi chuyện chẳng còn gì đáng để nàng quan tâm. Nó cúi xuống, hít ngửi vết thương chí tử đang chảy máu không dứt, hả miệng và liếm nhẹ. Thân thể Faith giật lên từng cơn vì sự tiếp xúc; nàng cảm thấy ấm, rồi nóng, rát, bỏng lửa, nhưng không hề kêu la. Nàng đơn giản không còn đủ sức.

Thế rồi, da thịt chợt mát lạnh, sự nhức nhối chấm dứt. Nàng không cỏn đau nữa. ít nhất thì, thân xác bên ngoài không.

"Tất cả là một vòng tròn, Faith Feir. Vòng tròn của định mệnh."

Con vật lại nói trước khi—một lần nữa—đập cánh chìm vào bầu trời nổi lửa.






Faith gượng dậy, không hề ngạc nhiên vì vết thương chết chóc đã lành miệng. Như một kẻ không hồn, nàng bước đi xiêu vẹo giữa bãi tha ma, quạ đen lượn lờ quanh thân khiến mái tóc huyền tung lên hoang dại. Cúi xuống nhìn thân xác thoi thóp của lão già râu bím, con người đã—trong một buổi chiều—hủy hoại tất cả của nàng; Faith đưa tay lên, cũng không biết sẽ bóp chết lão bằng tay trần hay dùng chút ma lực còn sót lại. Nàng chỉ biết mình cần làm gì đó.

Và quyết định đến thật bất ngờ. Với cả chính bản thân kẻ ra quyết định.

Đặt bàn tay ngang miệng lão, Faith rạch nhẹ một đường nhỏ và để máu rót xuống cổ họng kẻ sắp chết. Bàn tay kia đặt trên đôi mắt nhắm nghiền và bất giác lập niệm. Lời tuyên thệ cổ xưa tuôn ra tự nhiên như hơi thở của những linh hồn pháp sư vĩ đại.


"Lót đường cho ta, sinh mạng của ngươi sẽ.
Lời thề viết bằng máu tươi. Ta và người."**




.





.





.





Ngay lúc ấy. Cách đó ba ngàn bốn trăm hai mươi dặm.
Lâu đài Socaringa, Socarlei. Y'tellarien.

Nó choàng tỉnh, gian phòng tối sầm với le lói vài ngọn nến và ánh lửa yếu ớt trong lò sưởi. Trần nhà cao vút, đen ngòm, lác đác vài chúc đài treo. Phía góc phòng là một chiêc bàn đồng, hai chiếc ghế lưng cao nằm san sát. Bức tường trên lò sưởi trưng bày dàn vũ khí nạm đá, hai thanh gươm vàng xếp chéo lên nhau. Cạnh bên cửa sổ khung đồng treo hai tấm thảm phù màu đỏ tía, biểu tượng với chỉ thêu đủ màu hiện lên hình một con rồng vẩy vàng.

Mắt lướt qua những chi tiết quen thuộc, nó lầm bầm. "À, ta chỉ đang trong phòng của mình."

Đấng Cổ Xưa trong y phục tinh nguyên, tay cầm gậy đứng nơi góc phòng, mông lung leo lắt như ngọn đèn trước gió.


“Ay, mừng ngươi đã về nhà, Synahr Baislinger.”







________________________________________________________
*Ý nói chừng nào Synahr không nếm được máu của kẻ gieo lời tuyên thệ (là Faith), hắn sẽ mãi mãi mất đi phần ký ức về nàng.
**Nếu Faith bị vong mạng, kẻ chết thế sẽ là lão Haw.
***Cả hai phía trên đều là Tuyên-Thệ-Máu, một dạng tuyên thệ cổ xưa huyền bí, với mục đích gắn kết những con người tuyên thệ với nhau bởi máu theo nhiều cách khác nhau, không cố định. Chỉ có những pháp sư cao tay mới có thể lãnh hội được phép tuyên thệ này. Bởi nó không đến trong sách vở, mà từ bản chất sơ khai của mỗi người.


{Như các bạn đã thấy, 'Nó' là một cháp có phần rắc rối khó hiểu. Không cần biết các bạn suy diễn ra sao, có một số điều bạn R sẽ khẳng định rõ để tránh rối trí:

1. Synahr là nó.
2. Kẻ trao Hosterius và cứu mạng Synahr trong quá khứ, chính là Faith.
3. Lúc cắm móng vào ngực Faith, Synahr đã nhìn thấy được? Đúng. Vì Cazeit Bo lúc đó đã được máu của Faith giải trừ.
4. Synahr được Đấng Cổ Xưa đưa về Socarlei, hoàn toàn hồi phục và quên đi tất cả.

Hic, đầu tác gỉa đang bùng nổ:(( }



Chapter 26 - Hosterius



    C.h.a.p.t.e.r 26
    Hosterius





Haw không thể tin vào mắt của mình.


Faith từ chối tin vào mắt của mình.


Đám chiến binh Sachlan chỉ đứng chết lặng trước sinh vật trước mắt.


Hosterius!”


Haw Kal Morek không ngờ lão có thể sống để thấy được huyền thoại này.


Và sẽ chết đi vì nó.














Màu đen của trời và trắng của trăng khiến cảnh vật đột nhiên rơi vào tình trạng đơn sắc. Âm thanh tĩnh lặng một cách không bình thường, ngay cả tiếng gió cũng không còn hiện hữu bên tai. Nàng không biết mình đã mất đi giác quan, hay thế giới chung quanh đã trở nên nhạt nhẽo. Cỏ, cây, đất cát, thây ma—tất cả đều đơn sắc.

Chỉ trừ nàng. . Và máu.


nhướn lên, tung chiếc đuôi gai góc của mình quanh một người, đưa đến gần và xé toạt đầu kẻ đó. Màu đỏ tạt lên mặt nàng cũng không kinh hoàng bằng thứ âm thanh khô khốc thoát ra khi xương sọ gẫy vỡ trong miệng . Mười vuốt dài, cong vút như lưỡi hái ngập vào những mảnh vụn trước đây từng là một phần của thân thể con người; dùng dằn, xé toạt thêm cho đến khi chúng không còn dấu tích gì của hình dạng ban đầu kẻ sở hữu. Lê đôi chân trên mặt đất ngập ngụa máu tươi và xác thối, khịt mũi, cố tìm kiếm một hơi thở nhỏ nhoi, một nhịp tim héo hắt. Rồi hủy diệt.

Faith Matheson chưa bao giờ nghĩ màn đêm lại đỏ như vậy.

Nhưng đây nào phải màn đêm?

Mặt trời như quả cầu lửa ló dạng sau mặt trăng non, hay mặt trăng non bị nuốt chửng bởi mặt trời? Nàng không biết, và không cần biết, Chỉ rõ, những tia lửa nóng ấm đã khiến không gian đơn sắc bùng lên, tuôn trào ra muôn vàn mảnh đỏ li ti. Đến giờ này, nàng không còn có thể phân biệt đâu là đất, đâu là máu nữa.

Chỉ riêng . Vảy óng vàng loang loáng giữa ánh nắng thiêu đốt. Rực rỡ màu hoàng kim.

Rồi, không nhai nữa, không xé nữa, không đánh hơi nữa. gầm lên điên loạn, đuôi phóng ngang dọc xé toạt không trung, gai đâm vào cây cối làm chúng ngã rạp.

đang đau đớn.


Đổ gục xuống nền đất nhuốm đỏ, hơi thở trào ra hùng hục. Những chiếc vẩy vàng bị tróc ra nham nhở, từ trong những vết thương không tuôn ra huyết đỏ mà muôn ngàn vòi xúc tua đen đúa, nhầy nhụa. Không khác gì những con giòi đang đục ổ chui ra.

Lúc nhúc.

Ánh mặt trời chiếu rọi, càng gào lên thảm thiết. Nàng đoán thế, vì nàng chẳng còn nghe được gì. Xúc cảm cũng dường như đông cứng.

Từ giữa đống thịt đỏ bầy nhầy, một lão già xiêu vẹo trồi dậy, trên vai lão là nửa phần thân trên của một sinh vật lông dài. Lão cười, giọng cười the thé như móng tay cà lên đĩa sứ; bên tay lành lặn vung cao, hất văng đống thịt xuống nền đất. Nàng đứng chôn chân tại chỗ, chìm dần trong sắc đỏ huy hoàng.

“Hôm nay là ngày Lập Nhật, mặt trời mọc lên lần cuối cùng sau ánh trăng non! Bàn cờ đã xoay chuyển! —Cius đã đứng về phía ta!” lão rú lên hoang dại, không rõ là cười hay than khóc. “Không ngờ có một ngày Haw Kal Morek lại có thể giết được một truyền thuyết, Synahr Baislinger!”

Kim chích vào tâm thức. Synahr Baislinger?

Lão già giơ cao cây gậy đá, đầu gậy nhọn lóe lên sắc hồng quang đỏ ửng.
Nằm bên dưới, thảm hại, thiêu đốt dưới ánh mặt trời. Gầm rú, oằn oại, quay sang.

nhìn nàng.

Đôi mắt vàng như ngọc hổ phách.




"Chàng có đôi mắt hổ phách đẹp nhất trên đời này, em thề."



Cái màu đỏ ôm trọn khung cảnh chợt tắt ngấm.

"CAZACH—CEDOIK—GRAVANTE!"


Nàng đã bất giác thét.














Lão ngã xuống, xúc tua đen đúa vây lấy lão.

Cazeit Bo? Đây là cảm giác bị nguyền rủa bởi Lời-nguyền Tử-linh?


Lão trông thấy bóng ả. Ả đứng bất thần, dõi đôi mắt đỏ thẫm màu ma thuật xuống nhìn lão.


“Synahr Baislinger sống, ngươi sẽ sống.”


Lão chẳng đã từng trông thấy đôi mắt đó? Kẻ sở hữu chúng trên đời này không ngoài ba người. Nhưng chỉ một là đàn bà. Hình ảnh ả chễm chệ trên quái vật Vipera*, giáp bạc loang lỗ máu và đôi mắt đồng màu, tay vung Soulsucr** xanh bùng ánh lửa tà quái—lão chưa một lần quên.

Lão cười trong điên dại. Thật là trớ trêu, là một trò đùa tuyệt vời nhất thiên hạ.

“Dùng máu của Ngài, thưa Phù-thủy Ma-âm. Dùng Tuyên-Thệ-Máu.”


Casamona Mohagen và Synahr Baislinger?


Lão nhìn ả lao về phía , cười lớn.










______________________________________________________________
*Vipera: Rắn tinh. Linh thú đắc lực của Casamona.
**Soulsucr: (Soul Sucker) Kiếm thu hồn.

Chapter 25 - Huntika của tộc Sachlan




    C.h.a.p.t.e.r 25
    Huntika của Sachlan






Ngoại thành Gra'tilee mười dặm, Y’tellarien.


“Xin mời Phu nhân xuống xe.”


Người đàn bà mang họ Mariowen nhào đến bên kẻ đang bị bao bọc bởi muôn vàn sợi chỉ đen nhỏ li ti. Một cách nhanh chóng, đôi tay mỏng manh quấn chặt lấy mảnh chăn thêu của người du mục xung quanh một thân xác bất động. Dante Berlien thậm chí không hề để ý đến sự tồn tại của kẻ bị che giấu sau lớp vải.

Bởi hắn đang nhìn chòng chọc vào hư ảo trước mặt, thề rằng mình đang trông thấy Fraiya—nữ thần của sắc đẹp tối cao.

Vẫn còn là một thanh niên chưa đầy hai mươi mùa hạ, khó ai có thể trách được Dante vì đang phản ứng như một gã trai tơ ngờ nghệch, một nạn thân tội nghiệp của cú sét ái tình—đặc biệt khi phải đối mặt với một vẻ đẹp rạng ngời như vậy. Cây gậy nhọn đầu thúc mạnh vào mạn sườn, gã chiến binh Sachlan giật mình cúi rạp, ôm lấy bên thịt sưng tấy. Nếu kẻ vừa ra tay không phải là chỉ huy của mình, Dante đã vung kiếm giết hắn ngay tại chỗ.

Nhưng, tiếc thay, Haw Kar Morek lại chính là chỉ huy của gã, và hơn tám mươi chiến binh đang hiện diện nơi đây.

“À, xin chào Phu nhân Mariowen, lão đây tên là Haw Kar Morek, Huntika của tộc Sachlan,” lão cúi đầu kiểu cách, bím râu dài quấn thành nhiều vòng quanh cổ đong đưa hệt như loài rắn rít. Và rắn rít, lão quả thật chẳng khác bao nhiêu. Chỉ riêng đôi mắt nhạt màu gần như trắng dã cũng đủ nói lên bản chất thâm độc của kẻ sở hữu.

Dante đảo đôi mắt thương cảm về phía vị phu nhân lộng lẫy, lòng gã trải ra cho nàng vì phải trực tiếp đối diện với Haw Lão Quái—một việc luôn khiến các cô gái và trẻ nít khóc ngất vì sợ. Nhưng rồi, một cách ngạc nhiên, mắt gã mở tròn khi nhận ra—rốt cục thì gã cũng không cần phải đỡ bước cho nàng.

Sao chứ, phu nhân Mariowen hoàn toàn có thể tự bước đi một cách vững chãi. Đến một tiếng kêu nhỏ cũng không thoát ra khi đối mặt cùng diện mạo hãi hùng.

Biểu hiện trên người thiếu nữ tóc đen là một sự vô cảm gượng gạo. Mắt xanh kỳ lạ dõi thẳng trực diện vào khuôn mặt đáng sợ của Lão Quái, đôi tay nhỏ nhắn nắm lại và có chiều dang rộng hai bên—không cần hỏi cũng biết để bảo vệ những gì phía sau nàng.

“Ta không cần biết ngươi là ai. Hãy rời khỏi đây. Trước khi phu quân của ta tỉnh giấc,” tiếng người con gái cất nên bề thế, như thể nàng là nữ hoàng của vùng đất nóng ấm này.

“Phu quân của ngài bị bệnh, thưa Phu nhân,” Haw lên tiếng sau vài giây dò xét. “Đã ba ngày rồi.”

Sự hốt hoảng lướt qua đôi mắt xanh thẳm, nhưng chỉ trong một khắc ngằn ngủi. “Rời khỏi đây, nếu không ta sẽ—”

“—ngài sẽ không làm gì cả, Phu nhân. Nếu ngài muốn Ngài Mariowen được sống,” như thường lệ, lão Haw cắt ngang một cách bình thản, cái thói quen mà lão luôn phô bày để đàn áp thiên hạ, nhưng chỉ đối với những kẻ lão xem địa vị thấp kém hơn lão.

Đôi mắt phu nhân nheo lại. "Điều đó không liên quan gì đến mong muốn của ta. Phu quân ta vẫn, và sẽ sống."

“Đó là một điều khó nói, Phu nhân à. Đặc biệt sau những gì tôi trông thấy gã Mos Darangk đã gây ra trên thân thể quý ngài đây,” Haw nhún vai, đoạn quay lại, dùng chất giọng quyến dụ nhất. "Tôi cũng có chút kinh nghiệm của một Healia. Vì cùng là bộ tộc anh em với O'noaer, tôi có thể giúp vợ chồng ngài."

Nói dối. Dante thầm nghĩ. Ai mà chẳng biết Lão Quái không quan tâm đến một cái móng tay của bọn Healia. Lão bảo họ là quân nhu nhược. Nhưng gã không dại gì nói trắng ra điều đó.

Phu nhân Mariowen dường như có cùng chung một ý nghĩ với gã. Nàng lùi lại, nghiêng đầu và dò xét Lão Quái qua đôi mắt ánh lửa trời. Sau một lúc tưởng chừng như cả thế kỷ, vị phu nhân tóc huyền đáp lại sau cái cười nửa miệng. “Được. Nhưng ngài phải vào bên trong và phải đi“—nàng nhấn mạnh—“một mình.”

Lão Haw không đáp lời, chỉ đứng chôn chân tại chỗ và—lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt—nhìn thẳng vào mắt Phu nhân Mariowen.

Gah! Haw Lão Quái đang thật sự nhìn thẳng vào một người đàn bà? Thật là một cảnh hiếm có! Trong phút chốc, Faith Mariowen đã từ một Fraiya quay mình trở thành huyền thoại trong lòng người chiến binh trẻ.

Dante ngắm nhìn huyền thoại của gã đứng nhìn chòng chọc vào Lão Quái một cách bướng bỉnh. Đầu nàng cách vài giây lại nghiêng qua một bên, chân mày cau lại có vẻ thắc mắc một điều gì đó. Gương mặt của vị phu nhân khiến gã nghĩ đến sự tò mò của một đứa trẻ, khi tròn mắt nhìn lên gã khổng lồ dị dạng bước ra từ những câu chuyện cổ tích.

“Thật đấy, ngài Haw Kal Morek, ngài nên nghĩ đến việc đeo kính sát tròng màu đi là vừa. Có ai đã từng nói rằng đôi mắt ngài có phần…” nàng khựng lại một giây, có vẻ cố tìm một từ ngữ chính xác “…'lạ lùng' không?”

Khuôn mặt Lão Quái đỏ lên như cà chín lự. Chưa ai dám phê bình đôi mắt của lão bao giờ. Chúng vốn là bằng chứng cho sự kinh hoàng lão luôn gieo rắc vào kẻ khác. Và lão chưa hề e ngại điều đó, nếu không muốn nói là vô cùng tự hào.

Dante hãi hùng khi huyền thoại của gã bỗng vỗ hai tay vào nhau, khuôn mặt rạng lên một sự ngạc nhiên rất đỗi ngây ngơ. “Ha! Vậy ra ngài cũng biết đỏ mặt? Dễ thương thật! Tôi thú thật là chưa có thể khiến cho một cụ già nào ngượng ngùng đến như vậy.”

Loth! Cius! Fraiya!
Huyền thoại của ta đang tự đào mồ chôn mình!

Kẻ cuối cùng dám gọi Lão Quái là ‘cụ già’, giờ có lẽ đang bơi trong biển độc phía bên kia Sarlam. Dante những tưởng lão sẽ tấn công nàng, ngay sau lời châm chọc. Song, ngạc nhiên thay, Lão Quái lại không hề lay động. Những nếp nhăn chồng đè lên nhau chẳng mấy chốc đã trở về vị trí cũ. Lão bước lên một bước, rồi lùi lại, như thể đang lọt vào một bàn cờ tiến thoái lưỡng nan. Khuôn mặt người con gái vẫn rạng ngời như buổi trưa mùa hạ.

Nhưng có lẽ lại quá rạng ngời.

Haw Lão Quái rốt cục cũng mất hết kiên nhẫn và bước lên ba bước. Sự rạng ngời tắt ngấm. Một nụ cười khác, đổi lại, nở ra trên khuôn mặt cổ xưa. Một cách ngạo nghễ, lão quay lại nhìn Dante.

"Hãy quay về đón lấy chiếc xe lương thực, chúng ta sẽ lập tức lên đường đến O'noaer."

Rồi, Lão Quái đùng đùng leo vào khoang xe Haitar. Huyền thoại của gã vội vã lao theo sau.

Trước khi quay mặt bước đi, người chiến binh trẻ phóng cái nhìn cuối cùng về hướng huyền thoại của mình, miệng lẩm bẩm.

"Mong sao huyền thoại của ta sẽ không trở thành một huyền thoại cổ xưa thật sự."












Chết tiệt! Lại chính vào lúc này!

Faith lầm bầm rủa thầm tất cả vị thần trên thế gian này mà nàng còn có thể nhớ tên.

Synahr đang được khá hơn. Ít ra nàng biết điều đó qua sự giảm thiểu của mớ rễ đen kịt trên thân chàng, kể từ sau lần hồi phục diệu kỳ của đêm qua. Đôi mắt hổ phách, thậm chí, đã trở lại màu vàng óng. Với đà này, chẳng bao lâu nữa, chiến binh của nàng sẽ lại có thể đứng dậy ngẩng cao đầu.

Haw Kar Morek lại sắp phá hỏng tất cả.

Nàng không biết lão già dị dạng này là ai, lại càng không muốn biết. Có gì đó nơi lão khiến nàng bất an, và linh tính không lừa gạt một người bao giờ. Haw Kar Morek toàn thân bốc đầy mùi nguy hiểm, cho dù người ta chẳng cần đứng đủ gần để ngửi thấy. Faith không muốn Synahr lại bị lôi kéo vào một Caedor-Regis thứ nhì.

Ngay sau cái nhìn đầu tiên, Faith đã kết luận kẻ này mang nặng lòng nghi ngờ, bởi bản thân hắn mang hơi hướm của sự dối trá. Lợi dụng điểm đó, nàng đã cố trì hoãn cuộc hội thoại, với hy vọng đêm đen sẽ đến nhanh hơn. Ít ra thì với ánh mặt trời mất dạng, Synahr sẽ bớt đi một nửa hiểm nguy. Song nàng đã thất bại, và giờ đây phải gồng mình đón nhận hậu quả.

“Phu nhân, nếu ngài cứ ôm khư khư lấy tấm chăn không mở ra như vậy, làm sao ta xem bệnh cho đức phu quân của ngài?”

Bên trong xe tối om, Faith ôm chặt lấy thân hình lạnh buốt, một ý nghĩ điên dại lướt qua đầu nàng.

Nếu như hắn có thể chữa trị được cho Synahr thì sao?


Ngu ngốc! Hắn sẽ giết cả hai ngươi! —giọng nói trong đầu phản bác kịch liệt.

“Ngài Morek, tôi nghĩ trước hết ngài nên biết, tôi cũng là một Masika.”

“Ồ?” giọng lão Haw vọng lên bình đạm, không chút bất ngờ.


“Nếu ngài dám làm hại, dù chỉ một sợi tóc của phu quân tôi, thì đừng trách sao tôi không nể tình—”


“Ngài không có quyền dùng Masik để làm hại một Masika khác, thưa phu nhân,“ lão lắc đầu. “Đàn bà chỉ có thể dùng pháp thuật để chữa bệnh.“


“Đừng bảo ta hoặc không có quyền làm gì!” Faith gắt, giọng nàng xé toạt cả cái âm u của gian phòng. “Hãy nghe cho rõ, Haw Kal Morek, những gì liên quan đến sự an toàn của chồng ta, ta sẽ làm bất cứ cái quái gì ta muốn! Bất chấp ngươi có thuận tình hay không!”

Hơi thở gấp gáp treo lơ lửng trong không gian, sự thay đổi cách xưng hô khiến xung quanh nàng toát ra một luồng khí cao ngạo, bất bại—gần như vậy. Haw bình thản đợi đến khi hơi thở nàng đều lại và lặng lẽ lên tiếng.
“Nhưng đó là luật của đế chế Zoieus, ngài đơn giản không thể chống lại.”

“Ta sẽ chống lại bất cứ thứ gì ta muốn!”


“Nhưng, thưa phu nhân, cách nói này có thể khiến ngài mất đầu như chơi.”


“Ngươi nghĩ ta thèm quan tâm?”


“Phu nhân! Lòng trung thành của ngài là với Hoàng Gia Zoieus!”


“Lòng trung thành của ta là với chồng của ta!” đoạn nàng hạ giọng. “Và chính bản thân ta, không một ai khác.”

Đôi mắt Lão Quái long lên khi nghe thấy những lời lẽ phản nghịch. Cius! Ả đàn bà có gan cùng trời!

Tuy nhiên, đâu đó một góc nhỏ trong đầu lão, Haw khó chịu nhận ra sự tương đồng quan điểm. Chẳng phải bấy lâu nay, lão cũng ngoài cười trong bức với Hoàng gia hay sao?

“Phu nhân, ngài…là một phu nhân của một vị Kỵ Sĩ. Cách ăn nói đó có thể làm tổn đi danh dự của phu quân ngài.”

“Cũng bởi vì ta là phu nhân của một Kỵ Sĩ, danh dự của chàng cũng như của ta,” đôi mắt cương quyết, người thiếu nữ gằn giọng. “Và ta thề trên danh dự của ta rằng, ta sẽ giết ngươi ngay nếu ngươi dám động đến chàng!”

Dù ở trong màn đêm tăm tối, Haw vẫn có thể cảm nhận luồng nhiệt mang tính đe dọa từ người đàn bà này. Lạ lùng, nó khiến ót lão dường như cũng bỏng rát từ cái nhìn thiêu đốt.



“Đàn bà, nàng đúng là một vị phu nhân ‘khó dạy’.”

Cả hai cặp mắt đều dõi thẳng về nơi phát ra giọng nói. Một vui mừng. Một sửng sốt.


“Syna—Dath! chàng tỉnh rồi sao?”


“Vâng, phu nhân của ta, nàng không biết rằng tranh cãi to tiếng trong sự có mặt của một người đang ngủ là vô phép lắm sao?—Khó có thể chấp nhận ở một phu nhân cao quý.”


“Tôi xin lỗi vì đã đánh thức ngài, Dath Mariowen của Thôraido,” Haw to tiếng làm rõ sự có mặt, lão vốn không ưa bị làm ngơ. "Tên tôi là Haw Kar Morek, Huntika của tộc Sachlan, từ Gra'tilee đến đây."


Không hề chú ý đến lão, tên Kỵ Sĩ quay sang phu nhân của mình. “Tại sao lại cho kẻ vô lễ này vào đây, Faith?”


Lão Haw lụi cụi cúi đầu, khinh ghét chất giọng kẻ cả của gã Kỵ Sĩ, dù là khi yếu ớt nhất. “Xin ngài thứ lỗi. Vì thông tin không hề cho biết ngài là một Kỵ Sĩ, cho đến khi tôi nhìn thấy ngài.”


"Ngươi bảo từ Gra'tilee đến. Sachlan sở hữu Gra'tilee?"


"Vâng," lão đáp, đôi mắt nheo lại. "Gra'tilee đã được thưởng cho Nhị công tử Dowen Sachlan."


“Vậy sao không ở ngôi thành ma ám đó mà an hưởng? Đến đây phiền ta chuyện gì?”


Một nụ cười tà ám nở trên miệng Lão Quái.


“Ngài rất nổi tiếng ở Fawkire—Đấu trường Salaman, Ngài Mariowen ạ. Công tử Macoh hiện rất...nhớ nhung ngài. Và tôi vô cùng vinh hạnh để phục vụ một đức ngài cao quý như Tam công tử O'noaer.”


Chưa đầy hai giây, gã Kỵ Sĩ dường như đã hiểu rõ trò chơi của lão già cổ quái. “Ngươi muốn xu nịnh O'noaer để giúp Sachlan thu nạp thêm lãnh thổ? Ngươi mơ quá cao đấy, Huntika.”


“Ngài quả là thông minh, Mariowen. Nhưng đấy chỉ là một nửa—”


“Ta không có hứng thú nghe những kế hoạch thối rữa của ngươi," hắn lơ đãng gắt ngang. "Xéo ra ngoài!”


Một bên đuôi mắt lão Haw giật lên, những nếp nhăn bắt đầu chuyển động khiến khuôn mặt lão trở nên càng già nua xấu xí. “Có lẽ ngài hiểu sai ý tôi. Ngài không có quyền chọn lựa, thưa Kỵ Sĩ. Tam công tử Macoh đã chính thức phát chiếu cáo thiên hạ nêu danh ngài là kẻ phản bội," lão hằn học. "Nhưng—lạ thay—lại chỉ muốn bắt sống, chứ không hề…“


“Xéo! Ta không muốn hít thở chung không khí với bọn hạ đẳng!”

Sự chịu đựng của Lão Quái đã đến hồi tận cùng. Tên hợm hĩnh này tuy bệnh hoạn vẫn dám có gan xúc phạm lão? Lão nhất định sẽ xé nát hắn ra thành từng mảnh vụn—mặc cho có chiếu cáo O'noaer hay không! Lão sẽ khiến hắn biết thế nào là sự đau khổ khi làm mồi cho bọn Soinu. Haw Kar Morek sẽ không bị xúc xiểm bời một tên phản đồ bệnh hoạn.


Khoan!—Sự nghi ngờ lại dấy lên âm ĩ. Lão dừng bước. Hắn không ngu ngốc đến vậy.

Nếu ta đến gần, hắn nhất định sẽ tấn công ta, nếu ta gọi đám linh thú của ta, nếu ta lùi lại…

Cius! Lão đã mắc mưu của vợ chồng hắn! Lão đã tự động vào đây một mình—không một linh thú bảo vệ!


Chưa hẳn.

Nhanh như chớp, lão tóm lấy Phu nhân Mariowen, đưa nàng ra làm tấm khiêng trước mặt. “Ngài Mariowen, lần này ngài chắc chắc phải nghe theo tôi,” một nụ cười chậm nở trên môi lão.

“Ngài Morek! Sao ngài lại có thể làm một việc hèn hạ như vậy? Danh dự của ngài đâu rồi?” ả đàn bà chống cự trong tay, nhưng lão không hề suy suyển. “Danh dự? Phu nhân Mariowen, ngài không biết sao? Một Huntika không hề có danh dự! Đó là thứ đồ xa xỉ mà chỉ những Kỵ Sĩ như phu quân của ngài mới có tư cách sở hữu!”


Mariowen bật cười ra tiếng. “Hắn nói đúng, danh dự không thích hợp với những tên hạ đẳng như hắn.”

“Dath?” giọng vị phu nhân cất lên sửng sốt.

Cảm nhận sự ngạc nhiên thuần túy trong con tin mình đang nắm giữ, Haw có chút lo sợ. “Ngài Mariowen, hãy cho tôi lời hứa danh dự của ngài, tôi sẽ để cho phu nhân của ngài đi.”


“Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi không có danh dự. Vì thế không có lý do gì để ta tin ngươi cả. Người đàn bà nếu thích thì ngươi có thể giết, ta không muốn nói thêm một lời nào nữa với những 'loại' như ngươi.”


“…Dath..?”


“Những loại như ta? Ngài thấy chứ, Quý phu nhân? Ngài đặt cả lòng trung thành với hắn trên cả Đức Vua của ngài? Giờ thì thế nào? Hắn phỉ nhổ lên chúng! Ngài xem—ngài xem!”

Lão Haw vùng ra khỏi xe, lôi theo người thiếu nữ đang chưng hửng vì quá kinh ngạc. Ả đàn bà đổ sụp dưới chân lão, ngọn lửa nhiệt huyết trong đôi mắt giờ đã tắt ngấm. Lão biết mình không nên, nhưng lại không thể không cảm thấy một chút xót xa cho người đàn bà dũng cảm—và trung thành! Ơn Cius! Ả không khóc. Nhưng vẻ mặt ả khiến lão ước gì thà là ả cứ gào lên thảm thiết, còn đỡ hơn…

Lão đang thương cảm cho một người đàn bà! Lão! Haw Kal Morek thông cảm cho một ả đàn bà! Con cờ đã trở nên vô dụng. Chẳng có tiện ích gì để giữ bên cạnh, có lẽ lão nên thả ả…


Khoan.


Haw chợt nhận ra lão đã nghĩ lấy từ này quá nhiều lần trong ngày hôm nay. Cặp vợ chồng này khiến lão suy nghĩ. Nhiều hơn bình thường. Sâu hơn bình thường…


Một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt của Haw Lão Quái.


“Ngài Mariowen, trò chơi của ngài đến đây là chấm dứt”


Dath Mariowen đã bẫy dụ lão để thả phu nhân của hắn đi, lão dám chắc vậy. Đâu phải người ta gọi lão là Lão Quái chỉ vì hư danh? Chiếc gậy đá chuốc nhọn một đầu kề sát cổ Faith Mariowen. Đôi mắt ả long lên, sự nhận thức pha lẫn hốt hoảng lướt qua khuôn mặt—như thể một đứa bé bị bắt quả tang.

Ha! Ả đã biết, suốt trò chơi này! Ả đã quay lão như một tên hề
Ả ranh con!

Màn đêm, lúc bấy giờ, đã chụp xuống vòm trời như một chiếc lồng phủ lụa đen, nhanh như cái cách mảnh trăng non trồi lên tự khi nào.



Phía bên kia cánh cừa mang dấu hiệu Ri'ef, một hình thù uể oải ngồi dậy.


“Không, trò chơi chỉ mới bắt đầu, Huntika.”