Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Chapter 1 - Casamona, Phù-thủy Ma-âm



    C.h.a.p.t.e.r 1
    Casamona, Phù-thủy Ma-âm






    Ả đứng đó, lần đầu tiên ngưng tay se sợi chỉ trời, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt hồ không chút gợn sóng, dù xung quanh ngập tràn gió Thu.

    Ta bảo, đó là một điều vô lý khắp thiên hạ. Vì, gió làm sao khiến mặt hồ tĩnh lặng? Ả đã quá mệt mỏi vì guồng quay tơ cứ mãi xoay không dừng. Lắc đầu, Ả gửi lời theo làn gió Thu.

    Gió bảo Ta rằng, hồ không hề động, kẻ động là hắn.






Biển Trắng, Y’tellarien,
Năm thứ 133 theo lịch Mah-hi, đế chế Zoieus.

Biển Trắng.

Người nơi đây gọi nó như vậy. Không vì màu nước biển, cũng chẳng do mù sương. Sóng dập dùi lên nhau như những bài ca muôn thuở, bào nhẵn đá và thanh tẩy bờ cát. Trong đến tuyệt vời. Sự tinh khiết đã đem lại vinh quang cho cái tên, chứ không phải màu sắc.

Casamona, Phù-thủy Ma-âm, là kẻ sẽ nhuộm màu cho nó.



.


.



“Tộc trưởng, tôi mong ngài hãy suy nghĩ lại, chuyện này vốn không thể được. Nghịch lại với Synahr Baislinger trong lúc này không khác gì tự sát. Chúng ta thật sự đã đi quá xa!”

Molesk Pier DeCarmon—Tổng binh đội quân phía Bắc của hung tộc Mohagen, kẻ đứng đầu dòng họ DeCarmon lừng lẫy—bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ duy nhất trong lều như thể bị trúng phải lời nguyền sấm sét. Đôi mắt ông nheo lại, những đường nhăn càng thêm hằn rõ khi nhìn thẳng vào Casamona Tiomar, Tộc trưởng nhà Mohagen.

“DeCarmon, nếu ta không phải đã quá bị chi phối vì vết thương còn đang rỉ máu, đên nỗi đầu óc mụ mẫm; ta sẽ nghĩ rằng vị tướng dũng mãnh nhất của nhà Mohagen đang run lên vì sợ”—ả mỉm cười thâm hiểm—“như một chú chó con hoảng hốt cụp đuôi trước bọn sói lang Baislinger!”

Tức giận trước lời nói khích của Casamona, DeCarmon toan mở miệng phản bác. Song nghĩ đến đám tàn quân ngoài lều, ông ghìm giọng. “Tộc trưởng đáng kính, cuộc chiến này đã diễn ra quá lâu. Chiến sĩ tử thương ngày càng nhiều, đâu phải ngài không biết đội quân của chúng ta là những chiến binh Mohagen cuối cùng?" đôi mắt ông toát ra sự hối tiếc nghẹn ngào. "Đức hoàng gia Wyothien không phải đã ra lệnh cho chúng ta chấm dứt sự điên rồ này sao? Bao năm nay, chúng ta chinh chiến không phải chỉ mỗi tộc Baislinger, mà còn cả quân đội Hoàng Gia!”

Câm miệng!” Một cách nặng nhọc, vị nữ tộc trưởng gượng người đứng dậy, tay cầm kiếm chỉa vào tên thuộc hạ ngông cuồng. “Ta, Casamona Tiomar Mohagen, đã thề trước kiếm của cha và bốn người anh đi trước—rằng ta sẽ không bao giờ khuất phục! Cho dù đó có là lệnh của Đức hoàng gia, hay ý muốn của Loth, thì Casamona Tiomar này sẽ chống lại cho đến hơi thở cuối cùng!”

Cùng với phẫn nộ của người thiếu nữ là sự vỡ nát của đồ vật trong lều. Chúng không ngừng lao mình về phía DeCarmon như có sự sống riêng, đôi mắt ma thuật của Casamona bừng lên tà ám. Nghe thấy tiếng động, hai tên lính gác lều từ ngoài xông vào. Khi trông thấy vị tướng già nằm sóng xoài trên sàn, trên mặt họ sự bàng hoàng hằn rõ. Tò mò, một gã khẽ trộm nhìn về phía nữ chủ nhân, tên còn lại nhanh chóng noi theo.

Đôi mắt đỏ thẫm chuyển sang hai kẻ đáng thương, những lời chú như rắn rít tràn ngập không gian.

KHÔNG—Tộc trưởng!”

DeCarmon vội lao mình đến hai tên lính trẻ, mặt trắng bệch vì không thở được. Bằng đôi tay bắp thịt cuồn cuộn, vị lão tướng dũng mãnh nhất của Mohagen nhấc bổng hai gã chiến binh và ném ra khỏi trại.

Nhưng đã quá trễ.

Khi thân vừa chạm đất, người ta chỉ còn nhìn thấy hai xác chết lạnh nằm sõng xoài trên mặt đất. Ngài Tổng binh nhìn xuống hai cái xác không hồn, lại quét mắt qua đám chiến binh nhốn nháo tụ họp, bụng rủa thầm trong nhiều giây yên lặng.

“Họ đã bị ma quỷ sai khiến, đến đây nhằm thích sát nữ chủ nhân nhà Mohagen chúng ta!" cuối cùng, ông nói bằng giọng kiềm nén nhất. "Cardin, đem đầu bọn chúng tế trước cổng đài!”

Cardin nhìn vị thủ lĩnh bàng hoàng, nhưng rồi điều quân đi thực thi đúng như mệnh lệnh. Gã hiểu rõ hơn ai hết mệnh lệnh của Tổng binh DeCarmon luôn là tuyệt đối, không nghi vấn. Mặc dù vậy, vị chiến binh trẻ không ít thì nhiều cũng đoán ra nguyên nhân tử vong của hai thi thể lạnh buốt.

Vì tộc trưởng của họ là một Phù-thủy Ma-âm.

DeCarmon quay trở lại trong lều, đảo mắt nhìn Casamona đầy căm phẫn. Đấng Chúa Trời đã sinh ra một sinh vật lộng lẫy còn hơn cả Fraiya—nữ thần của sắc đẹp vĩnh cữu, lại đồng thời lại đặt vào cái vỏ hào nhoáng ấy một quả tim của quỷ. Thật là một trò đùa ác nghiệt của tạo hóa.

“Xem ra ngài quả thật đã quá già rồi, DeCarmon, cái chết của hai tên lính quèn có thể khiến cho ngài xúc động như vậy sao?” nhếch miệng cười, đôi mắt xanh bừng lên sự chế giễu. “Sự hèn nhát sinh ra nhu nhược.”

Bùng nổ, DeCarmon gắt gỏng. “Tộc trưởng! Tại sao chứ? Ngài có biết là vừa ra tay giết chết chính tộc dân của mình không?"

“Tổng binh, ngài nghĩ tôi nên để bọn nó sống, sau khi đã thấy được gương mặt này sao?”

”Nhưng đó là đối với quân thù! Ơn Loth nhân từ! Hai chiến binh ấy nằm trong số những kẻ dũng mãnh nhất còn lại của chúng ta!” DeCarmon lắc đầu, không thể tin vào cái lý do ngu ngốc vị tộc trưởng vừa đưa ra.

“Nếu dũng mãnh thi đã không chết dưới chú niệm của ta!”

“Đó là một chuyện khác! Ngài đã dùng Bah Masik*! Đã bao lần tôi nói với ngài, ma thuật là nguồn gốc của tội lỗi?"—DeCarmon thét—"Và hãy nhìn xem, bây giờ thì tay ngài đã nhuộm máu chính đồng bào mình!”

“Ngài thật là cao cả đấy Molesk DeCarmon! Nên nhớ, chính thứ ma thuật tội lỗi đó đã khiến bộ tộc chúng ta còn tồn tại được đến ngày hôm nay!”

Khuôn mặt DeCarmon co lại trước lời phản bác của Casamona. Đúng vậy, nếu không vì pháp thuật của ả Mara'sika, Mohagen đã bị Baislinger và Hoàng Gia Zoieus tiêu diệt từ lâu. Song, ban đầu cũng chính món quà đáng nguyền rủa đó đã khiến Mohagen lâm vào tình trạng diệt tộc như hiện giờ. Năng lực hiếm có của đứa con gái đã gieo vào cố Tộc trưởng những tham vọng quyền lực, ước mơ hão huyền về ngai vị Hoàng Đế của Y'tellarien rộng lớn.

Ảo vọng giết chết một con người, niềm tin vào ảo vọng bóp nghẹt cả một họ tộc.

Casamon đã được sinh ra để nhuốm máu thiên hạ. Ông tin như vậy.

Cái chết gần đây của Frolorick Mohagen—người con trai cuối cùng của dòng tộc khát máu—đã khiến sự tàn độc bấy lâu sôi sục trong Casamona tuôn tràn. Nếu trước đây Tộc trưởng Bodair đã hạn chế khả năng ma thuật của con gái mình bao nhiêu; thì giờ đây Casamona, sau khi mất đi người thân cuối cùng và thành trì lớn nhất trong cùng một ngày, lại trở nên hoang dại bấy nhiêu. Như loài thú xổng chuồng, nàng đã dùng Bah Masik tiêu diệt quân thù một cách lộ liễu, không thương tiếc.

Hậu quả là cuối cùng, ngay cả Hoàng Gia Zoieus cũng đã nhúng tay vào. Truy cùng giết tận nhà Mohagen.

Loth nhân từ! Không lẽ đây là kết cục mà Người dành cho một Mohagen lừng lẫy? Tất cả sẽ bị hủy diệt bởi tay một người con gái non trẻ?

DeCarmon thở dài thảm não khi liếc nhìn vị nữ chủ nhân tàn độc của mình. Từ mái tóc đen sẫm huyền hoặc xõa ra từng lọn dài ngang gối, cho đến gương mặt thanh thoát không chút nét ương ngạnh. Đôi mắt xanh một màu xanh kỳ lạ. Không xanh ngắt của trời, chẳng xanh thẳm của biển. Cái xanh của sự sống bất tận.

Đẹp như một thiên thần.

Chẳng lạ sao vị tiểu thư tộc Mohagen luôn phải mang giáp sắt bít bùng, với chiếc mũ bạc che hơn nửa khuôn mặt, kể từ khi vừa chạm cái tuổi non nớt hai-và-mười. Thấu trước vẻ đẹp kỳ lạ của món trân bảo, cố Tộc trưởng Bodair đã làm mọi cách để bảo vệ nó khỏi mọi tầm nhìn đen tối. Ngoài thành viên gia tộc và DeCarmon, không một ai biết viên bảo ngọc của tộc trưởng Mohagen trông ra sao. Chỉ biết, nàng xinh đẹp còn hơn bản thân nữ thần sắc đẹp tối cao.

Song, sắc đẹp và kiêu hãnh đã khiến Casamona trở nên ngu muội với cách nhìn đời. Bodair Mohagen và bốn người anh đã quá ảnh hưởng, đặt mọi kỳ vọng nơi nàng. Cô gái trẻ tộc Mohagen không hề có một tuổi thơ bình thường. Bị bắt buộc phải trưởng thành kể từ khi còn rất nhỏ, Casamona lớn lên dưới sự đốc quản của chiến tranh và khát khao quyền lực, để rồi trở nên ương ngạnh, hiếu thắng, ác độc còn hơn cả cố Tộc trưởng Bodair.

Tuy là một lãnh đạo tài ba, một chiến binh oai dũng, nhưng cuối cùng thì Bodair Mohagen lại là một người cha thất bại. Ít nhất thì bản thân DeCarmon nghĩ như vậy.

“Nếu đã nhìn xong thì hãy vác xác ra ngoài truyền lệnh của ta," nàng quát. "Chúng ta tấn công vào pháo đài Vuth ngay tối mai.”

“Nhưng Tộc trưởng, chúng ta vừa thua trận hôm qua, lại chưa kể quân chi viện của Zoieus lại sắp ùa đến—” DeCarmon thảng thốt, không thể tin vào tai mình.

“Chính vì thế mới cần đánh nhanh rút nhanh!” Casamona gắt.

“Tộc trưởng, ngài không nghĩ chúng ta nên rút vào rừng Bathomew trước sao? Chiến binh hiện nay chỉ còn lại hơn hai ngàn, tám mươi hai Masika, Kỵ sĩ không đầy mười vị; vốn không phá nổi pháo đài Vuth. Chưa kể, Synahr Máu Lạnh của nhà Baislinger hiện đang trú trong đài...” giọng DeCarmon bỗng nhạt đi trước cái tên của gã Kỵ sĩ bất-bại. Vết thương sâu hoẵm sau lưng lại nhói lên, nhắc nhở vị tướng già chiến bại thảm khốc một năm về trước.

Chỉ một chút nữa, ngón tay đen đúa của thần chết đã móc lấy sự sống từ quả tim ông. Cho đến giờ, Synahr Baislinger vẫn là nỗi sợ, là cơn ác mộng ám ảnh DeCarmon trong suốt mọi thời khắc của một năm qua.

Như đoán được ý nghĩ của ông, Casamona gằn giọng. “Hãy nghe cho rõ đây, DeCarmon, ta tuyệt đối không chấp nhận sự hèn nhát từ chiến binh của mình, đặc biệt là ông!”

Vị tướng già vẫn gục đầu, nàng càng sôi sục. Cơn giận của Phù-thủy Ma-âm khiến ngọn lửa lò than bùng lên căm phẫn. “Ta đã bảo với các người bao nhiêu lần, đó là ma thuật! Là Bah Masik! Nỗi sợ mà Synahr của Baislinger gieo vào các người đều do lời nguyền rủa lâu đời! Tại sao các người lại có thể ngu muội đi khiếp sợ một cái không tưởng?!”

Cius! Đó không phải là Bah Masik! Ai nấy đều có thể trông thấy trên chiến trường, Synahr Baislinger chính là sứ giả của thần chết!" khuôn mặt DeCarmon nhễ nhại mồ hôi khi run rẩy đáp lời. Quay người lại, ông ôn tồn hạ giọng. "Đấy là lời tiên tri lâu đời, tộc trưởng à—cũng như Loth đã ban cho Mohagen chúng ta pháp thuật tiềm ẩn của một Mara'sika, nhưng lại giáng một Synahr Baislinger với sức mạnh hoang dại của Hosterius, Tà Thú, để kháng đối lại.”

“Không phải! Đấy không phải là sự thật! Chúng ta thậm chí còn không biết Hosterius trông ra sao. Làm sao ngươi có thể khẳng định con vật ẩn trong Synahr Baislinger chính là nó?”

“Vậy thì—ơn Loth! Người hãy nói xem làm sao có thể giải thích các hàng loạt chiến bại mà chúng ta đương chịu bấy lâu nay dưới tay Synahr Máu Lạnh? Ngay cả khi một mình hắn chống lại hơn năm mươi Kỵ-sĩ Giáp-thiên của quân đội tiên phong Hrac, niềm tự hào của tộc Mohagen? Tất cả tàn dư còn lại của họ không chỉ là xác chết hay đầu rơi, tộc trưởng à! Mà là từng mảnh vụn đầy máu! Thề có Loth, Synahr Baislinger không phải là người, mà là một tên quái vật! Một quái vật khát máu!” DeCarmon nhắm nghiền mắt.

"Rất khủng khiếp, thưa tộc trưởng, rất khủng khiếp... Đấy không đơn thuần là tin đồn bọn Baislinger tung ra nhằm đe dọa nhân gian, tôi đã tận mắt trông thấy Tà Thú lộ diện trong hắn! Rất đáng sợ...” giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài bên thái dương khi DeCarmon nhớ lại hoàn cảnh tàn khốc hôm ấy, đồng tử ông co lại với nỗi sợ dằn vặt.

Suỵt! Ông muốn để cả trại nghe thấy à?" Casamona nhướn mày. "Ta cảnh cáo một lần nữa, DeCarmon, nếu ông còn nhắc lại câu chuyện phù phiếm được thêu dệt từ mộng mị ấy ra, làm nhụt chí chiến sĩ thì ta sẽ không ngần ngại cắt ngay cái cổ nhăn nhúm đáng thương ấy của ông đâu—dù có lời hứa với tộc phụ hay không đi nữa.”

“Nhưng thưa Tộc trưởng, người biết rõ đấy là sự thật.”

“Ta không biết gì, cũng chưa nghe gì. Bây giờ hãy ra ngoài thông cáo lệnh của ta. Nửa đêm hôm sau chúng ta sẽ phản công.”

“Nhưng đó là tự sát, Tộc trưởng!”

“Ta đã đổi ý. Sửa thành sáng sớm hôm sau.”

“Xin ngài, Casamona...” giọng DeCarmon trầm lặng tha thiết, nhưng lại như vỡ òa.

Đi!”

Molesk DeCarmon lắc đầu, bụng khẽ niệm lời nguyện cầu cuối cùng đến Loth, tự biết rằng sáng hôm sau chính là sự diệt vong của họ tộc Mohagen. Lòng ông quặn lại.

“Khoan.”

Vị tổng binh già quay đầu lại, đôi mắt lóe lên một tia hy vọng yếu ớt, nhưng rồi vội vàng bị vùi dập dưới lời nói đanh thép của viên ngọc nhà Mohagen.

“Từ nay chỉ được gọi ta là Tộc trưởng Tiomar.”

Đôi mắt xanh thẳm dõi sâu vào phương trời xa, nơi Biển Trắng ngự trị. Casamona có thể là một Đại pháp sư thiên tài, là một Phù-thủy Ma-âm tàn bạo, nhưng lại là một người đàn bà mù quáng.



Biển Trắng, cái thời điểm hai quân ra trận, sẽ không tránh khỏi chuyển màu đỏ thẫm.



___________________________________________________________________________
*Bah Masik: Ma thuật, bị cấm trên toàn Y'tellarien.
Loth: Đấng Chúa Trởi.
Cius: Thần Chiến Tranh.

Prolongue - Hai thế giới


      P.r.o.l.o.g.u.e
      Hai thế giới



    A Hero Comes Home - Alan Silvestri, Robin Penn-Wright



Số mệnh cần được kiên trì
Lời thề cần được hong sưởi
Kết chiếc vương miện bẳng sự thống trị,
Dệt tấm hồng bào bằng máu tươi,
Đặt Kẻ Hủy Diệt lên ngai vàng
Để chiến tranh nuôi dưỡng hòa bình trong vòng tay gang.
Chỉ có vậy, Ranh Giới mới hồi tỉnh
Bóng đêm mới không lu mờ bình minh
Lương tâm mới không cắn rứt yên bình
Tình yêu mới không làm mệt toan tính
Giấc mơ có xâm lấn hiện thực?
Mặt đất có đè bẹp bầu trời?
Nó, sâu trong góc trắng khấp khởi
Có nuốt trọn Chúng Ta?

Số Phận của một đời,
Hãy đuổi theo, trên con đường muôn ngã.




Lâu đài Dorbello, Casamona, Y'tellarien,
Năm thứ 126 theo lịch Mah-hi, đế chế Zoieus.

Nó là viên ngọc quý của cả gia tộc.



Nó được nuôi lớn với ý niệm đó trong suốt mười năm trời và vẫn tin là vậy. Cho đến tận ngày định mệnh đó, khi sự tò mò đã khiến nó phạm phải một tội lỗi tày đình, nó mới nhận ra sự thật phũ phàng.


Tội lỗi này dẫn đến một tội lỗi khác, mở màn cho muôn vàn tội lỗi về sau.

Nhưng nó lại không hề hối hận. Không một chút nào.

"Bà đã lừa dối tất cả mọi người! Cả tộc phụ, các anh và ta!"

Nó thét lên đầy căm hận khi dõi mắt về ả Oracka* thần thánh, đôi mắt xanh láy ánh lửa trời như muốn thiêu đốt hẳn đi vị tiên tri hùng mạnh của cả dòng tộc. Nó biết tên thật của ả, thân phận của ả, nguồn gốc của ả, thậm chí từng một thời nuôi dưỡng cái ý nghĩ điên rồ là — nó yêu ả. Làm thế nào nó lại ngu ngốc đến như vậy? Trong khi ả chính là người sẽ cướp đi tất cả của nó!

Bởi vì ả là một Oracka. Và những gì Oracka đã nói luôn trở thành sự thật.

"Casamona, hãy hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác đi được. Ta đã phạm một tội tày trời, ta đã quá nhẫn tâm với con, nhưng ta cũng là một người mẹ..." ả nhìn nó, ràn rụa nước mắt. Điên rồ! Ả nghĩ rằng nó sẽ còn tin ả sau tất cả những gì nó đã chứng kiến hay sao?

"Bà không xứng, và ý muốn của bà sẽ mãi mãi không được thực hiện. Ranh Giới sẽ không mở! Ta sẽ không cho phép điều đó! Không ai có quyền cướp đi cuộc sống của ta! Cả bà, cả tộc phụ, cả những Đấng Cổ Xưa! — KHÔNG AI!" đôi mắt nó lóe lên ánh lửa căm hờn pha lẫn hoảng loạn điên cuồng. "Ta thuộc về nơi này! Giấc mơ tiên tri của bà hoàn toàn là dối trá!"

Ả lắc đầu.

"Không, Casamona, lẽ ra con không nên làm điều đó, con không nên nhìn trộm vào giấc mơ của ta... Nhưng chúng ta không thể nào thay đổi được những gì đã xảy ra. Và con cũng không thể thay đổi được những gì sẽ xảy ra, cô gái bé nhỏ ạ."

Nó biết ả không bao giờ sai.

"Bà sẽ bị Sarlam nguyền rủa muôn đời! Tộc phụ sẽ không tha cho bà. Ta sẽ bảo ông ấy giết bà, ta thề!" nó quay mặt đi, chút hy vọng lướt qua đôi mắt ướt mọng. "Đúng vậy... chỉ cần bà chết đi, chỉ cần thế... Sẽ không ai biết được sự thật. Không ai!"

"Ngài Tộc trưởng sẽ không giết ta. Con biết rõ điều đó."

Nó ghét khi ả lại một lần nữa nói đúng.

"Nếu ông ta không nhẫn tâm, chính tay ra sẽ làm chuyện đó!"

"Điều đó sẽ không làm thay đổi được điều gì cả, Casamona."

"Điều đó sẽ thay đổi tất cả!"

Liệu có thể không? Nó khựng lại và suy nghĩ. Nó muốn giết người đàn bà này hơn bất cứ ai, hơn cả những gã tù nhân gầy gò được đem ra làm trò chơi cho nó hằng ngày. Tộc phụ đã dạy nó làm thế nào để triệt để hủy hoại một sinh mạng. Và nó luôn tự hào là một học sinh thiên tài. Nhưng liệu nó có thể ra tay không? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không thành công?

Nhưng nó là một Mara'sika**. Tộc phụ bảo rằng Mara'sika có thể làm bất cứ chuyện gì.

"Không, Casamona. Con còn quá nhỏ để mà hiểu chuyện. Con vốn không thuộc về nơi đây. Hãy tin ta," ả ngước mặt nhìn nó, chất giọng khẩn nài. "Rồi Thời Điểm sẽ đến, Casamona. Con phải chờ, phải chấp nhận."

"Ta là một Mara'sika vĩ đại. Ta không bao giờ chấp nhận!" nó hét.

"Con hãy còn quá nhỏ, Casamona...ta xin lỗi...ta vô cùng xin lỗi. Ta biết những gì ta đã làm là muôn phần ích kỷ, là trái lại với đạo một nhà tiên tri, là tội lỗi vô vàn với con và ngài Tộc trưởng. Ta biết ta sẽ phải bị đày xuống tận đáy bể Sarlam để chịu mọi khổ hạnh muôn trùng, đến xương tan thịt nát..." tiếng nức nở hòa vào lời thú nhận run rẩy, vậy mà đôi mắt ả lại ánh lên một niềm tin dữ dội. "Nhưng cho dù có phải làm lại từ đầu một ngàn lần, một vạn lần, ta vẫn sẽ làm như thế."

Nó lắc đầu nguầy nguậy.

"Hãy chấp nhận, Casamona."

"Không!"

"Con thừa biết chúng ta không thể nào chống lại các Đấng Cổ Xưa."

"Bà là một mụ đàn bà xấu xa!"

"Con không hiểu…rõ ràng không hiểu…"

"Ta không cần hiểu!"

"Hãy chấp nhận—"

"Ta Casamona Mohagen."

"Không. Cái tên đó không thuộc về con."

"Ta là đại pháp sư, là một Mara'sika vĩ đại!"

"Không. Con không phải."

"Ta là viên ngọc quý của cả gia tộc này!"

"Không."

Nói láo! Nó là viên ngọc quý của cả gia tộc.

Và không ai, không một ai có thể cướp đi những gì thuộc về nó. Cả những Đấng Cổ Xưa, cả chúa trời Loth vĩ đại, cả Synahr Baislinger, cả ả đàn bà đang quỳ trước mặt nó!

Cũng là người đã sinh ra nó.

Nó thề. Không một ai.


Và như thế, tội lỗi này lại dẫn đến một tội lỗi khác, mở màn cho muôn vàn tội lỗi về sau.


.


.


/Bảy năm sau, theo ước tính của loài người. Ở bên kia Ranh Giới/


.


.


Đại học y tế Texas M.D. Anderson,
Houston, Hoa Kỳ, 2008.

“Faith Matheson, 09:30 tối.”

Nữ y tá với mái tóc vàng nghệ và làn da đầy tàn nhang hếch mũi thông báo, mắt liếc nhìn con bé với hàng mi đen tuyền và nét xếch nơi đuôi mắt ư Irish. Người con gái xanh xao với thần nhãn mỏi mệt không hề lộ vẻ là đã nghe thấy, vẫn chăm chú vào cuốn sách dày cộm đang đọc dở.

“Lại không ai đến xem?” ả y tá nhướng mày nhìn vào bảng kê khai trên tay, ra vẻ chăm chú lắm.

Faith Matheson lắc đầu, đưa tay phẩy nhẹ ra dấu muốn được yên tĩnh. Ả y tá im lặng một giây, đoạn quay ngoắt người bước ra khỏi phòng. Từ sau lớp cửa mỏng, nàng còn nghe rõ mồn một chất giọng chát chúa chìm dần theo tiếng chân lìa xa.

“Hừ, chỉ là thứ nhờ vào tiền trợ cấp từ thiện mà còn ra vẻ con nhà giàu có.”

Faith gập cuốn sách lại, miệng thở dài ngao ngán, mắt liếc nhìn đồng hồ.
Chỉ còn hơn hai tiếng là đến ca phẫu thuật của nàng. Tuy đã được thông báo cơ hội thành công lần này lại càng thấp hơn—chỉ là 36%, nhưng nàng cũng mặc kệ, chỉ muốn ngã người ngủ cho qua hết hai giờ chờ đợi này.

Ngủ ư? Không phải là một ý hay. Giấc ngủ mang đến yên bình cho người con gái bệnh tật, nhưng lại khơi dậy trong nàng những giấc mơ không màu, không hình, không tiếng.

Những giấc mơ bị lãng quên.

Hay nói một cách khác. Faith chưa bao giờ nhớ được mình đã mơ những gì.

Faith nghĩ nàng có lẽ đã bị thuốc men làm đầu óc mụ mị. Nếu không thì một con người làm sao có thể không mơ trong chừng ấy năm lớn lên? Từ nhỏ, nàng vẫn nghĩ đó là một điều bình thường, cho đến một ngày bà Linnet xoa đầu kể cho con bé tóc đen rối bù năm tuổi nghe về giấc mơ đoàn tụ đầy màu sắc của bà, Faith Matheson mới ngỡ ngàng nhận ra sự tồn tại của chúng. Quả thật, nàng có bệnh, bệnh rất nặng.

Không phải đó chính là lý do mình vẫn ở nơi này sao?—Faith muốn bật cười. Phẫu thuật, thí nghiệm,...cứ như người bạn đồng hành của Faith trong suốt những năm qua. Đến nỗi, nàng không còn cảm thấy nỗi sợ thấp thỏm, lo lắng, lưu luyến như hồi nhập viện đầu tiên vào mười ba năm trước.

Ít nhất là không một chút lưu luyến. Đúng vậy.

Hai tiếng trôi qua, Faith gấp góc sách lại làm dấu.





Ánh sáng chói lòa, người thiếu nữ cảm thấy đôi mắt mình mờ đi, một bóng người chồm lên che đi quầng sáng tạo bởi vòng đèn trắng. Đôi mắt xanh rêu quen thuộc của vị bác sĩ phẫu thuật mà nàng không còn nhớ rõ tên lượn lờ trước mặt.

“Thả lỏng nào Faith… Hôm nay lại đọc sách gì?”

“…Khu Vườn Bí Mật…” đôi mắt Faith nặng trĩu.

“À, Burnett. Thế đã đến đâu?”

“…Mary đuổi theo chú chim cổ đỏ…”

“À ha, hãy ngủ đi, Faith bé nhỏ. Khi tỉnh dậy, Mary sẽ bước vào một thế giới thần tiên.”

Và mọi vật tắt ngấm.




Thế giới thần tiên là một màu trắng huy hoàng.




________________________________________________________
*Oracka (Oracle): Nhà tiên tri.
**Mara'sika: Đại pháp sư.