Thứ Hai, 25 tháng 1, 2010

Chapter 23 - Hiệp ước được hoàn thành



    C.h.a.p.t.e.r 23

    Hiệp ước được hoàn thành





Haw Kar Morek của tộc Sachlan chưa bao giờ nghĩ mình có thể may mắn hơn.


Lão vốn đang trên đường thi hành công vụ cho nhị Công tử tộc Sachlan, tình cờ lại đụng đầu với một bất ngờ thú vị. Hay nói đúng hơn, một cảnh tượng thú vị: Trận đấu giữa một Mos Darangk và một Kỵ-sĩ Giáp-thiên.

Vì cớ gì họ lại giao chiến cùng nhau thì lão Huntika người Sachlan không cần biết, lão chỉ quan tâm đến kết quả của trận đấu đem lại điều lợi gì cho lão. Và quả thật, đây là một điều lợi rõ ràng. Dù đang ở rất xa cảnh chiến, với nhãn quan giao cảm cùng con Soinu* của mình, lão vẫn có thể trông thấy rõ ràng diện mạo của hai kẻ ở cách xa gần trăm bộ.

Và một trong hai chính là Dath Mariowen—đấu sĩ vô địch của Salaman, đồng thời cũng là khuôn mặt nằm trên bản cáo thị toàn nước: kẻ phản bội của tộc O'noaer. Lão nhận ra hắn nhờ vào dấu hiệu khắc trên mũ sắt, thứ đã phản bội thân phận kẻ mang nó dù hắn không lộ mặt.

Máu chạy dọc huyết quản, Haw Kar Morek mỉm cười một cách thâm ý. Nếu lão có thể bắt được Mariowen đem về cho O'noaer, sự trợ giúp sau đó O'noaer đem đến cho kế hoạch của nhị Công tử Dowen và lão sẽ vô cùng hữu ích. À, không, chỉ là kế hoạch của lão thôi, Dowen Sachlan vốn là một kẻ bạc nhược, lại biết gì về bày mưu tính kế? Biết bao năm qua, nếu không phải vì Haw Kar Morek luôn ở bên cạnh hỗ trợ, bảo vệ; e rằng thằng nhóc đã bị người anh tộc trưởng của mình giết hại từ lâu. Có đôi lúc, lão cũng thật nghi ngờ quyết định của mình—giúp đỡ Dowen giành lấy danh vị tộc trưởng. Bởi, một kẻ yếu đuối, bệnh hoạn như công tử nhà lão thì làm cách nào lãnh đạo một bộ tộc?—cho dù có Haw Kar Morek, Huntika hùng mạnh của tộc, đứng bên hỗ trợ đi nữa.


À, nhưng lão có chọn lựa hay sao? Ở trong gia tộc Sachlan hoang dã này, hoặc trở thành kẻ mạnh, hoặc bị kẻ mạnh giết. Và điều quan trọng duy nhất đối với lão là mạng sống của chính mình và Công tử Dowen—đứa bé đã được ủy thác cho lão bởi cố Phu nhân Franceia. Haw Kar Morek, tuy là một kẻ tư lợi, giảo quyệt; nhưng lại mang nặng lòng trung thành. Đó cũng là ưu điểm lớn nhất—và duy nhất—của lão.

Tuy nhiên, ngay phút này đây, vấn đề trước mắt là, liệu Mariowen có sống nổi sau trận chiến này để bị lão tóm giữ hay không? Haw nhíu mày, theo sự quan sát của lão suốt hơn một giờ qua, tuy Mariowen có thể nói là một Kỵ Sĩ có tầm cỡ, với những khiêng Siek và lao Lanceas cực kỳ mạnh mẽ được phát ra; nhưng tuyệt nhiên không thể đọ lại cùng một Mos Darangk.
Việc đó không có gì lạ. Trước giờ khó ai có thể làm tổn thương những gã Rồng Đạo này, đừng nói chi đến đọ sức cùng chúng, cho dù có là một Kỵ-sĩ Giáp-thiên đi chăng nữa.

Và, một cách huyền bí, sức mạnh của gã Kỵ Sĩ dường như đang bị giảm sút một cách trầm trọng. Cứ như đang bị thiên nhiên rút cạn sinh lực vậy. Phải chăng hắn đang chịu sức tàn hại của một lời nguyền rủa?—Vô lý! Mos Darangk là những sinh vật của danh dự, không đời nào chúng lại hạ thấp bản thân để dùng ma thuật trên đối thủ của mình. Huống chi, đối thủ lại không mạnh bằng chúng.

Cầm giáo đỏ được tạo ra bởi Masik, gã Mos Darangk, một cách uyển chuyển, phóng ra khỏi Thiên Mã của mình và xuyên vũ khí qua cánh con Haitar tên Kỵ Sĩ đang cưỡi. Tay vẫn còn bám vào con vật đỏ đang lồng lên dữ dội, Mos Darangk vung tay thúc mạnh vào ngực tên Kỵ Sĩ—kẻ sau đó ngã nhào khỏi lưng Haitar, mũ sắt rơi ra, một tay bám vào đuôi con vật. Bị hoảng hốt cực độ bởi vết thương bất ngờ, con Haitar tung cánh bay loạn trên không trung, thoát khỏi những tán cây và lao mình về vùng trời đỏ ửng.

Haw thu mình, thúc con Soinu nhảy lên cành cây cao hơn, nheo mắt lại trước ánh mặt trời gay gắt làm cản trở tầm nhìn khi đôi cánh đỏ cùng hai kẻ treo lơ lửng trên nó chìm dần vào biển màu rực lửa.

"Khốn kiếp!" Haw nguyền rủa, chân thúc con sói thiêng chạy theo bên dưới, mắt ngó đăm đăm lên bầu trời.

Một tiếng gầm rung chuyển không khí trỗi lên, Haw căng mắt, phóng tầm nhìn về hình dạng một kẻ đang rơi xuống. Không cần dùng nhãn quan của Soinu, lão cũng biết chắc đó là gã Kỵ Sĩ O'noaer. Rạp mình trên con sói thiêng, Haw điều khiển cho con vật nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá nọ, lão hy vọng sẽ bắt kịp thể xác đang rơi xuống với tốc độ kinh hoàng đó.
Nếu may mắn, lão có thể đem hắn rời khỏi nơi này trên lưng Soinu, cả trước khi tên Mos Darangk kia kịp quay về Thiên Mã của mình và đuổi theo họ.

Liệu O'noaer có đủ hài lòng nếu ta chỉ đem đến một cái xác?—Haw thầm nghĩ khi nhìn lên vật thể bất động đang lao xuống, tiếng gầm thét đã ngưng bặt.

Song, Haw Kar Morek đã không có cơ hội tìm ra câu trả lời cho nghi vấn đó.

Từ biển ánh sáng mặt trời đỏ rực, một bóng hình cỗ xe hiện ra, đôi cánh đỏ của hai Haitar đập quạt với nhịp điệu điên cuồng. Chao mình, một trong hai con vật lao đến đón lấy thể xác đang rơi xuống. Niệm lời chú khai mở, Haw phóng nhãn quan vượt trội của loài Soinu đến cỗ xe mới đến, lòng tự hỏi nhân vật nào đã quá dại dột, lại ngang nhiên đối đầu cùng một Mos Darangk.

Cổ họng Haw Kar Morek nghẹn lại khi trông thấy suối tóc đen nhánh tỏa ra hoang dại, chiếc váy màu huyết phất phơ trong gió như hoàng bào chiến binh.

Kẻ giải cứu là một người đàn bà!



.



.



.




"Mos Darangk không sát hại đàn bà và trẻ con. Ngươi hãy để lại con người đó và rời khỏi đây."

Suối tóc trắng chuyển màu vàng ươm dưới ánh mặt trời, làn da rực lên ánh hoàng kim loang loáng, gã đàn ông trên lưng Thiên Mã nhẹ nhàng lên tiếng. Chất giọng êm dịu trái ngược hẳn với ý định giết chóc tồn tại trong đầu. Faith ngước nhìn gã Đường-Rồng-Đạo đang lơ lửng chặn ngay trước mặt, trong lòng dấy lên một nỗi sợ réo rắt.

Nếu cả Synahr cũng không chống nỗi kẻ này, làm sao mình có thể xoay sở? —Nàng thầm hỏi bản thân khi nghĩ đến người chồng bất tỉnh trong xe.

"Kẻ nằm trong xe là nhiệm vụ của ta," gã Mos Darangk lại lên tiếng sau nhiều giây không thấy Faith trả lời.

"Kẻ nằm trong xe là chồng của ta," nàng đáp lại, giọng cố giữ không run rẩy.

Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương của người thiếu nữ, trong khi đôi mắt nàng bướng bỉnh dõi vào gã Đường-Rồng-Đạo. "Có phải Macoh O'noaer phái ngươi đến?"

"O'noaer?" một bên mày gã nhướn lên. "Không."

"Ngươi có thù với phu quân của ta?"

"Không. Chúng ta chưa hề gặp."

"Vậy cớ gì lại muốn giết một kẻ mù lòa mình chưa hề gặp mặt?!"

"Đây là nhiệm vụ."

"Của ai?"

"Ta không có quyền tiết lộ."

"Kẻ ngươi muốn giết là chồng của ta," ngẩng cao đầu, Faith gắt gỏng. "Thiết nghĩ ta có quyền được biết?"

Mắt vẫn dán vào nàng, khuôn mặt của kẻ lạ có vẻ cân nhắc đôi chút, sau đó hắn mở miệng.

"Của một kẻ đã chết."

Mắt xanh mở to, nỗi sợ giờ đây được thay bằng một thứ cảm xúc mới: phẫn nộ.

"Đã chết? Nếu kẻ đó đã chết thì cần gì phải giết người cho hắn nữa?!"

"Tuy ta là Sát-thủ Bội-đạo," gã bình thản lên tiếng, "nhưng ta không phải là một kẻ bội-tín."

Cái thế giới chết tiệt! Danh dự thối rữa áp dụng trên cả lũ sát thủ!—Faith nghiến răng, đoạn hạ giọng, cố giữ mình điềm tĩnh.

"Ngươi là sát thủ. Vậy hãy nói cho ta biết cái giá của ngươi. Ta có thể mua lại tính mạng của phu quân mình."

"Danh dự không cho phép ta làm thế," thúc ngựa bay gần hơn về phía nàng, gã gằn giọng, đôi mắt lần đầu tiên có chút cảm xúc. "Và ngươi không tài nào có được thứ ta muốn, bởi nó không phải vàng bạc."

Faith nín thở. Không phải vàng bạc? Giết người không vì tiền, cũng chẳng vì lòng trung thành, vậy thì vì cái gì?

"Ngay cả đá quý?"

"Đá quý đối với Mos Darangk là đồ bỏ đi."

"Mos Darangk là gì?"

"Đường-Rồng-Đạo."

"Đưởng-Rồng-Đạo là kẻ tu hành?"

"Chúng ta chỉ theo đạo Rồng."

"Rồng vẫn còn tồn tại?"

"Có thể."

"Tên của ngươi?"

"Caedor Regis."

"Kẻ sai khiến ngươi?"

"Casamona Mohagen."



Cái tên vừa bật ra, cả hai đều im bặt, nhưng vì những lý do khác nhau. Một kinh ngạc. Một hãi hùng.



Áp tay lên trán mình, Caedor nhắm mắt và thở dài. Thật uổng phí chàng đã sống gần một thế kỷ, giờ lại bị một con ranh xỏ mũi như vậy. Cái tên của nữ tộc trưởng Mohagen đã tuột ra khỏi miệng chàng một cách mượt mà, không hề có ai tra tấn. Ngước mặt lên, chàng phóng đôi mắt hổ phách về ả hậu duệ Tiên Biển, có phần ngạc nhiên vì không thấy vẻ đắc thắng trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Ngược lại, ả trông có vẻ như đã nhúng chân vào bể Sarlam.

"Như thế đã đủ," chàng lên tiếng, giọng đanh chắc. "Ta sẽ không nhân nhượng nữa, hoặc ngươi tránh ra, hoặc—"

"Ta bãi bỏ mệnh lệnh đó!" ả cắt ngang.

Caedor nhướn mày nhìn nàng thiếu nữ. Ả mất trí rồi chăng?

Mắt xanh thẳm dõi vào chàng một cách cương nghị, có phần cao ngạo, quyền uy. Màu xanh của sức mạnh, của quyền lực tối ưu. Hệt như kẻ nấp mình sau giáp bạc ngày nào. Trong đầu chàng, bàn tay của ký ức đang từ từ vờn đuổi…

"Ta là Casamona."

Đúng vậy!—Nhưng...không thể nào! Trên người ả không có mùi máu. Và Mos Darangk là giống loài rất nhạy cảm với mùi vị.

Chàng lắc đầu.

"Ta là Casamona!"

"Đừng nói dối, con ng—"

"Ta--Casamona-Mohagen," ả lại gắt ngang, giọng kiên quyết, như thể ả thật sự tin vào điều đó.

Thở dài, chàng sát thủ gắng tạo thái độ ôn hòa, cố giữ cho mình không nổi giận. Tuy cùng chung một màu mắt, nhưng ả không thể nào là Mara'sika Casamona. Lòng yêu thương phu quân đã che mờ cả luận lý thường tình của à.
"Được, nếu ngươi là Casamona, hãy thanh toán luôn phần còn lại trong hiệp ước của chúng ta."

Biểu hiện ả chợt có chút bối rối. Caedor cười thầm trong bụng, quyết định sẽ ra luôn cú đánh cuối cùng để ả hoàn toàn bỏ cuộc. "Cộng đồng Sanctopinga."

Đôi mắt ả thu hẹp, rồi láo liên, như thể đang dằn co với ký ức. Vô ích, làm sao ả có thể biết được đầu mối của Sanctopinga? Ngay cả Phù-thủy Ma-âm cũng chỉ có chút manh mối—

"Glugon." Một chữ tuy thốt ra yếu ớt nhưng lại có tác động như sấm sét trên Caedor.

"Cái gì?"

"Glugon," giọng ả mạnh hơn, tự tin hơn. "Glugon chắc chắn biết Sanctopinga ở đâu. Hắn đã từng nhắc đến nơi đó."

"Ngươi đã gặp Glugon?" giọng chàng không giấu nỗi kinh ngạc.

Ả cười. "Đúng vậy. Vì taCasamona."

Đến lúc này thì Caedor không còn biết nên tin vào gì. Chàng đưa bàn tay lên, niệm một lời chú nhỏ. Dây nối tay áo trái của người thiếu nữ bị bung ra. Ả đàn bà giật lùi lại, đôi mắt lóe lên sự báo động.

"Quay lưng lại," Caedor trầm giọng ra lệnh.

Khi ả không hề động đậy, chàng mất hết kiên nhẫn, niệm thêm một lời chú nữa. Trước sự chống cự vô ích của ả, một bên bả vai trần trụi đã nhanh chóng hiện ra, đôi mắt của chàng Sát-thủ Bội-đạo cũng biến sắc. Vết sẹo chìm hình chữ thập bị gây ra bởi mũi lao rồng thiêng vẫn còn đó. Chính tay Caedor đã để lại nó lần gặp mặt đầu tiên giữa chàng và ả Phù-thủy Ma-âm.

Ả chính là Casamona!


Rất nhanh chóng, Caedor thu lại sự ngạc nhiên trên mặt. Một Mos Darangk không nên để xúc cảm điều khiển sự phán đoán. Những bằng chứng đã cho thấy ả là Casamona, thì ả chính là Casamona. Mặc kệ thiên hạ đã đồn đãi như thế nào, hay sự vô lý của tình huống bây giờ ra sao.

"Thì ra Ngài còn sống, Tộc trưởng," Caedor gật nhẹ đầu. Cử chỉ đúng mức, không tôn kính quá, cũng không vô lễ. Dù gì, chàng cũng là thủ lĩnh đội Sát thủ đạo Rồng.

Ả gật đầu đáp lễ.

Lạ. Casamona kiêu hãnh chưa bao giờ hạ mình như thế.

"Tuy kẻ này không cần giết nữa, hiệp ước của chúng ta dù sao cũng đã được thi hành quá nửa. Ngài cũng nên giữ đúng lời của mình, Mara'sika."

"Glugon ở Rừng thiêng Mũriem," ả lên tiếng sau nhiều giây suy nghĩ, giọng ngập ngừng, không rõ do không chắc điều mình đã nói hay tự nghi ngờ độ xác thực của nó.

"Mũriem," Caedor lắc đầu, "tôi đã đến đó nhiều lần. Hoàn toàn không có dấu vết của loài Rồng."

"Hắn bị giam sâu trong núi đá…à…và lưới thần tiên Poena…"

Chi tiết này khiến chàng có phần sửng sốt. "Làm thế nào mới đến được đó?"

"Người cá. Hãy đi theo chúng."

Lời nói như dấu chấm kết của đoạn hội thoại. Người thiếu nữ đã hoàn thành hiệp ước của mình, dù nàng không biết điều đó.

Sắc hổ phách có vẻ lạc đi đôi chút. Song, sau vài giây, một cách đột ngột, Caedor Regis thu vai, ưỡn ngực, đầu cúi khẽ và quay ngựa cưỡi về hướng ngược lại.

Trước khi ra đi để lại tám chữ.

"Chúc Ngài may mắn, Phù-thủy Ma-âm."



.




.




Vó ngựa lộp cộp trên nền đất đầy đá sỏi, dằn xốc như chính nhịp điệu của luồng tư tưởng trong đầu Caedor lúc bấy giờ. Dù không khỏi thắc mắc vì sự hồi sinh bất ngờ của Casamona và 'người chồng' của ả, gã sát thủ đã không hỏi, cũng không muốn hỏi. Song, tại sao ban đầu ả giả vờ không nhận ra chàng, lúc sau lại để lộ thân phận chỉ vì muốn cứu Kiếm Máu Loyl Ovango—bầy tôi của kẻ thù không đội trời chung?

Chậc, hiệp ước giữa họ đã kết thúc, mục đích của ả là gì không phải là chuyện của Caedor nữa. Dù gì, Casamona cũng là một con người thâm hiểm, khó đoán. Và Caedor không muốn phí tâm trí vào một kẻ như vậy.
Việc quan trọng trước mắt bây giờ là, nhanh chóng tìm gặp Glugon—một trong các Lão Tổ của Sanctopinga. Việc đem Domita đến Jerohem trao đổi đành phải gác lại.



"Ngài Regis, sự đổi hướng trong quyết định của ngài sẽ đem đến bất hạnh," một giọng nói trỗi lên từ phía sau.

Caedor không hề dừng ngựa, cũng chẳng quay đầu. Chàng nhận ra chủ nhân giọng nói đó. Chỉ là, chàng không ngờ kẻ lẽo đẽo sau lưng chàng cả nửa giờ qua chính là người đó.

"Công chúa Domita, Ngài quả thật đã dẫn tôi đi một vòng tròn lớn," chàng bình thản lên tiếng, dáng vẻ vẫn ung dung trên lưng Thiên Mã.


"Ta chỉ đơn giản có chuyện cần làm lúc đó," thúc ngựa đi ngang hàng với gã sát thủ, cô bé nhoẻn cười. "Ta chưa hề nghĩ sẽ lừa gạt ngài—kẻ đã luôn tốt bụng với ta suốt cuộc…à…'du ngoạn'."

"Với tuổi đời chỉ hơn một vụ mùa đôi chút," Caedor hạ giọng, "Ngài quá tinh ranh, Công chúa ạ."

"Ý ngài là sao?" Tipes quay sang hỏi một cách ngây thơ.

"Mùi của ngài vương vấn ở khắp nơi trong biệt viện O'noaer, thế mà không một ai trong số quý tộc trú ngụ nơi đó nhớ đã nhìn thấy thiếu nữ lạ mặt trong y phục ngoại tộc, thậm chí kẻ hầu hạ không hề biết đến sự hiện diện của nàng ta." Quay sang Tipes, đôi mắt hổ phách đảo xuống một bên tay còn nằm trong vòng cản pháp. "Ngài quả thật là một Oracka thú vị đấy, Công chúa nhỏ ạ. Ngoài tiên tri ra, tôi không ngờ Zoieus còn dạy cho Oracka biết cách tẩy não người khác."

"Nhưng xem ra, họ đã quên dạy ta cách tẩy đi mùi vị trên người," Tipes nhún vai, miệng vẫn cười tươi, đôi mắt đầy sự khôi hài.

Lờ đi lời nói đùa của cô bé, Caedor đanh giọng. "Ngài không phải là một Oracka chính thống. Ngài còn bao nhiêu chuyện giấu giếm tôi?"

"Sai rồi. Ta chỉ chưa thề nguyền tri đạo thôi. Và ngài chưa bao giờ hỏi ta đã tri đạo chưa."

Quay về phía trước, khuôn mặt Caedor không cảm xúc, tuy sự căng thẳng trên quai hàm đã có phần dịu lại. "Và lần này, Ngài quay về để làm gì?"

"Vừa đúng lúc," Tipes mỉm cười, giọng háo hức, "ta và ngài có cùng đích đến. Và ta muốn có bạn đồng hành."

"Mũriem?" Caedor hỏi.

"Jerohem." Tipes đáp.

Đôi mắt chàng sát thủ thu hẹp lại. "Xem ra tôi nên đặt lại vòng cản pháp lên tay kia của Ngài, Công chúa ạ. Nhìn trộm vào ý nghĩ của người khác không phải là một chuyện tốt."

"Thứ nhất, ta không hề có thứ khả năng...siêu việt đó, Oracka chỉ nhìn việc qua những giấc mơ và dự cảm, chứ không phải ý nghĩ," đầu cô bé lắc lư, ngón tay ngoe nguẩy một cách tinh nghịch. "Chính thiên nhiên đã nói cho ta biết, ngài nên gắn bó với địa điểm ban đầu của mình, Regis ạ."

"Sự đổi hướng trong quyết định của ngài sẽ đem đến bất hạnh."

Lời nói ban nãy lại hiện về trong đầu gã sát thủ. Những cảnh báo của Oracka không thể coi thường, đặc biệt là những Oracka thiên tài như Domita.

Như thể đọc được sự phân vân của chàng, cô công chúa nhỏ lại cất giọng trong trẻo. "Thứ ở Jerohem cần sự chú ý của ngài hơn. Và đừng hỏi, ta không biết nó là gì. Chỉ là, gió thì thào với ta điều đó. Thiên nhiên không bao giờ dối trá."

"Thế thứ nhì là gì?" Caedor chợt lên tiếng sau nhiều giây thinh lặng.

"Hả?"

"Lúc nãy, Ngài chẳng vừa nói đến 'thứ nhất'? Vậy điều tiếp theo?"

"À," Tipes cười một cách tinh quái. "Thứ nhì."

Chàng nhướn mày.

"Thứ nhì, ngay cả vị pháp sư tài giỏi nhất cũng không thể đọc được ý nghĩ của một kẻ không-phải-là-người, ngài Mos Darangk ạ."



________________________________________________________________________________
*Soinu: Sói thiêng, lớn gấp năm lần sói thường, nanh dài, lông đen tuyền hay xám, đôi lúc có trắng. Tuy không bay được nhưng có sức bật rất cao. Là biểu tượng của tộc Sachlan.


{Hic, sao viết hoài mà chẳng tới được đoạn mình muốn viết.}