Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Prolongue - Hai thế giới


      P.r.o.l.o.g.u.e
      Hai thế giới



    A Hero Comes Home - Alan Silvestri, Robin Penn-Wright



Số mệnh cần được kiên trì
Lời thề cần được hong sưởi
Kết chiếc vương miện bẳng sự thống trị,
Dệt tấm hồng bào bằng máu tươi,
Đặt Kẻ Hủy Diệt lên ngai vàng
Để chiến tranh nuôi dưỡng hòa bình trong vòng tay gang.
Chỉ có vậy, Ranh Giới mới hồi tỉnh
Bóng đêm mới không lu mờ bình minh
Lương tâm mới không cắn rứt yên bình
Tình yêu mới không làm mệt toan tính
Giấc mơ có xâm lấn hiện thực?
Mặt đất có đè bẹp bầu trời?
Nó, sâu trong góc trắng khấp khởi
Có nuốt trọn Chúng Ta?

Số Phận của một đời,
Hãy đuổi theo, trên con đường muôn ngã.




Lâu đài Dorbello, Casamona, Y'tellarien,
Năm thứ 126 theo lịch Mah-hi, đế chế Zoieus.

Nó là viên ngọc quý của cả gia tộc.



Nó được nuôi lớn với ý niệm đó trong suốt mười năm trời và vẫn tin là vậy. Cho đến tận ngày định mệnh đó, khi sự tò mò đã khiến nó phạm phải một tội lỗi tày đình, nó mới nhận ra sự thật phũ phàng.


Tội lỗi này dẫn đến một tội lỗi khác, mở màn cho muôn vàn tội lỗi về sau.

Nhưng nó lại không hề hối hận. Không một chút nào.

"Bà đã lừa dối tất cả mọi người! Cả tộc phụ, các anh và ta!"

Nó thét lên đầy căm hận khi dõi mắt về ả Oracka* thần thánh, đôi mắt xanh láy ánh lửa trời như muốn thiêu đốt hẳn đi vị tiên tri hùng mạnh của cả dòng tộc. Nó biết tên thật của ả, thân phận của ả, nguồn gốc của ả, thậm chí từng một thời nuôi dưỡng cái ý nghĩ điên rồ là — nó yêu ả. Làm thế nào nó lại ngu ngốc đến như vậy? Trong khi ả chính là người sẽ cướp đi tất cả của nó!

Bởi vì ả là một Oracka. Và những gì Oracka đã nói luôn trở thành sự thật.

"Casamona, hãy hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác đi được. Ta đã phạm một tội tày trời, ta đã quá nhẫn tâm với con, nhưng ta cũng là một người mẹ..." ả nhìn nó, ràn rụa nước mắt. Điên rồ! Ả nghĩ rằng nó sẽ còn tin ả sau tất cả những gì nó đã chứng kiến hay sao?

"Bà không xứng, và ý muốn của bà sẽ mãi mãi không được thực hiện. Ranh Giới sẽ không mở! Ta sẽ không cho phép điều đó! Không ai có quyền cướp đi cuộc sống của ta! Cả bà, cả tộc phụ, cả những Đấng Cổ Xưa! — KHÔNG AI!" đôi mắt nó lóe lên ánh lửa căm hờn pha lẫn hoảng loạn điên cuồng. "Ta thuộc về nơi này! Giấc mơ tiên tri của bà hoàn toàn là dối trá!"

Ả lắc đầu.

"Không, Casamona, lẽ ra con không nên làm điều đó, con không nên nhìn trộm vào giấc mơ của ta... Nhưng chúng ta không thể nào thay đổi được những gì đã xảy ra. Và con cũng không thể thay đổi được những gì sẽ xảy ra, cô gái bé nhỏ ạ."

Nó biết ả không bao giờ sai.

"Bà sẽ bị Sarlam nguyền rủa muôn đời! Tộc phụ sẽ không tha cho bà. Ta sẽ bảo ông ấy giết bà, ta thề!" nó quay mặt đi, chút hy vọng lướt qua đôi mắt ướt mọng. "Đúng vậy... chỉ cần bà chết đi, chỉ cần thế... Sẽ không ai biết được sự thật. Không ai!"

"Ngài Tộc trưởng sẽ không giết ta. Con biết rõ điều đó."

Nó ghét khi ả lại một lần nữa nói đúng.

"Nếu ông ta không nhẫn tâm, chính tay ra sẽ làm chuyện đó!"

"Điều đó sẽ không làm thay đổi được điều gì cả, Casamona."

"Điều đó sẽ thay đổi tất cả!"

Liệu có thể không? Nó khựng lại và suy nghĩ. Nó muốn giết người đàn bà này hơn bất cứ ai, hơn cả những gã tù nhân gầy gò được đem ra làm trò chơi cho nó hằng ngày. Tộc phụ đã dạy nó làm thế nào để triệt để hủy hoại một sinh mạng. Và nó luôn tự hào là một học sinh thiên tài. Nhưng liệu nó có thể ra tay không? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không thành công?

Nhưng nó là một Mara'sika**. Tộc phụ bảo rằng Mara'sika có thể làm bất cứ chuyện gì.

"Không, Casamona. Con còn quá nhỏ để mà hiểu chuyện. Con vốn không thuộc về nơi đây. Hãy tin ta," ả ngước mặt nhìn nó, chất giọng khẩn nài. "Rồi Thời Điểm sẽ đến, Casamona. Con phải chờ, phải chấp nhận."

"Ta là một Mara'sika vĩ đại. Ta không bao giờ chấp nhận!" nó hét.

"Con hãy còn quá nhỏ, Casamona...ta xin lỗi...ta vô cùng xin lỗi. Ta biết những gì ta đã làm là muôn phần ích kỷ, là trái lại với đạo một nhà tiên tri, là tội lỗi vô vàn với con và ngài Tộc trưởng. Ta biết ta sẽ phải bị đày xuống tận đáy bể Sarlam để chịu mọi khổ hạnh muôn trùng, đến xương tan thịt nát..." tiếng nức nở hòa vào lời thú nhận run rẩy, vậy mà đôi mắt ả lại ánh lên một niềm tin dữ dội. "Nhưng cho dù có phải làm lại từ đầu một ngàn lần, một vạn lần, ta vẫn sẽ làm như thế."

Nó lắc đầu nguầy nguậy.

"Hãy chấp nhận, Casamona."

"Không!"

"Con thừa biết chúng ta không thể nào chống lại các Đấng Cổ Xưa."

"Bà là một mụ đàn bà xấu xa!"

"Con không hiểu…rõ ràng không hiểu…"

"Ta không cần hiểu!"

"Hãy chấp nhận—"

"Ta Casamona Mohagen."

"Không. Cái tên đó không thuộc về con."

"Ta là đại pháp sư, là một Mara'sika vĩ đại!"

"Không. Con không phải."

"Ta là viên ngọc quý của cả gia tộc này!"

"Không."

Nói láo! Nó là viên ngọc quý của cả gia tộc.

Và không ai, không một ai có thể cướp đi những gì thuộc về nó. Cả những Đấng Cổ Xưa, cả chúa trời Loth vĩ đại, cả Synahr Baislinger, cả ả đàn bà đang quỳ trước mặt nó!

Cũng là người đã sinh ra nó.

Nó thề. Không một ai.


Và như thế, tội lỗi này lại dẫn đến một tội lỗi khác, mở màn cho muôn vàn tội lỗi về sau.


.


.


/Bảy năm sau, theo ước tính của loài người. Ở bên kia Ranh Giới/


.


.


Đại học y tế Texas M.D. Anderson,
Houston, Hoa Kỳ, 2008.

“Faith Matheson, 09:30 tối.”

Nữ y tá với mái tóc vàng nghệ và làn da đầy tàn nhang hếch mũi thông báo, mắt liếc nhìn con bé với hàng mi đen tuyền và nét xếch nơi đuôi mắt ư Irish. Người con gái xanh xao với thần nhãn mỏi mệt không hề lộ vẻ là đã nghe thấy, vẫn chăm chú vào cuốn sách dày cộm đang đọc dở.

“Lại không ai đến xem?” ả y tá nhướng mày nhìn vào bảng kê khai trên tay, ra vẻ chăm chú lắm.

Faith Matheson lắc đầu, đưa tay phẩy nhẹ ra dấu muốn được yên tĩnh. Ả y tá im lặng một giây, đoạn quay ngoắt người bước ra khỏi phòng. Từ sau lớp cửa mỏng, nàng còn nghe rõ mồn một chất giọng chát chúa chìm dần theo tiếng chân lìa xa.

“Hừ, chỉ là thứ nhờ vào tiền trợ cấp từ thiện mà còn ra vẻ con nhà giàu có.”

Faith gập cuốn sách lại, miệng thở dài ngao ngán, mắt liếc nhìn đồng hồ.
Chỉ còn hơn hai tiếng là đến ca phẫu thuật của nàng. Tuy đã được thông báo cơ hội thành công lần này lại càng thấp hơn—chỉ là 36%, nhưng nàng cũng mặc kệ, chỉ muốn ngã người ngủ cho qua hết hai giờ chờ đợi này.

Ngủ ư? Không phải là một ý hay. Giấc ngủ mang đến yên bình cho người con gái bệnh tật, nhưng lại khơi dậy trong nàng những giấc mơ không màu, không hình, không tiếng.

Những giấc mơ bị lãng quên.

Hay nói một cách khác. Faith chưa bao giờ nhớ được mình đã mơ những gì.

Faith nghĩ nàng có lẽ đã bị thuốc men làm đầu óc mụ mị. Nếu không thì một con người làm sao có thể không mơ trong chừng ấy năm lớn lên? Từ nhỏ, nàng vẫn nghĩ đó là một điều bình thường, cho đến một ngày bà Linnet xoa đầu kể cho con bé tóc đen rối bù năm tuổi nghe về giấc mơ đoàn tụ đầy màu sắc của bà, Faith Matheson mới ngỡ ngàng nhận ra sự tồn tại của chúng. Quả thật, nàng có bệnh, bệnh rất nặng.

Không phải đó chính là lý do mình vẫn ở nơi này sao?—Faith muốn bật cười. Phẫu thuật, thí nghiệm,...cứ như người bạn đồng hành của Faith trong suốt những năm qua. Đến nỗi, nàng không còn cảm thấy nỗi sợ thấp thỏm, lo lắng, lưu luyến như hồi nhập viện đầu tiên vào mười ba năm trước.

Ít nhất là không một chút lưu luyến. Đúng vậy.

Hai tiếng trôi qua, Faith gấp góc sách lại làm dấu.





Ánh sáng chói lòa, người thiếu nữ cảm thấy đôi mắt mình mờ đi, một bóng người chồm lên che đi quầng sáng tạo bởi vòng đèn trắng. Đôi mắt xanh rêu quen thuộc của vị bác sĩ phẫu thuật mà nàng không còn nhớ rõ tên lượn lờ trước mặt.

“Thả lỏng nào Faith… Hôm nay lại đọc sách gì?”

“…Khu Vườn Bí Mật…” đôi mắt Faith nặng trĩu.

“À, Burnett. Thế đã đến đâu?”

“…Mary đuổi theo chú chim cổ đỏ…”

“À ha, hãy ngủ đi, Faith bé nhỏ. Khi tỉnh dậy, Mary sẽ bước vào một thế giới thần tiên.”

Và mọi vật tắt ngấm.




Thế giới thần tiên là một màu trắng huy hoàng.




________________________________________________________
*Oracka (Oracle): Nhà tiên tri.
**Mara'sika: Đại pháp sư.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét