Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Chapter 27 - Nó




    C.h.a.p.t.e.r 27





Máu chảy dài trên cánh tay nàng và rơi xuống, ướt đẫm cả những chiếc vẩy vàng sáng choang, những vết thương bị lở loét, những con giòi đen đua nhau lúc nhúc.

Không gian như bị giằng co giữa thực tại và mơ ảo. Đầu óc Faith u mị đi, không rõ là do mất máu hay hoảng loạn. Dùng máu? Nhưng dùng thế nào? Bao nhiêu mới là đủ? Phải chăng rút cạn kiệt mới có thể cứu vớt…?

Casamona sẽ biết phải làm gì.


Nhưng ta không phải Casamona!


Đúng. Ngươi không phải Casamona. Ngươi vô dụng hơn ả nhiều.


"Không đúng, Faith ạ," giọng nói lạ tràn vào.


Đôi mắt nàng bừng mở. Trước khi kịp nhận định hình thể trước mặt, bản thân đã bị cuốn vào một không gian mông lung. Cảnh vật muôn màu chung quanh chợt méo mó, nhòe nhoẹt một cách kỳ dị, hệt như khi chúng ta đổ nước vào màu vẽ: Mọi đường nét không ngừng rung chuyển, tan hòa vào nhau.

Chủ nhân của giọng nói kỳ ảo xuất hiện. Không dáng dấp, chỉ là một tụ khói mang hình thể. Và hình thể của một con Rồng.

Ngươi là ai?


"Ta không phải là kẻ thù của nàng, Faith Feir."


Faith Feir?


"Ta là bạn."

Chỉ như thế, nó không nói nữa. Khụy chân, đầu cúi, thân hạ thấp xuống, nó bảo nàng leo lên. Faith, như bị ràng buộc bời ma thuật của giọng nói, lững thững bước đến và làm theo mệnh lệnh. Sải đôi cánh ảo và nhún chân bay lên, nó giờ đây trông như một con cá đuối trắng muốt, khổng lồ, vờn lượn giữa biển trời vô thực.

Faith tự hỏi. Rồng là như thế này? Không hình thể, chỉ là một tụ ảo của khói mây? Hay nó không phải là Rồng?


Nàng thề rằng đã nghe nó cười khục.

Họ bay qua những mảng màu lạ lùng, lúc xanh lục pha lẫn nâu đất, lúc lam sẫm chấm xám; thậm chí, lúc bảy sắc cầu vồng. Faith lờ mờ đoán ra chúng là đất đai, cây cối, sông ngòi hay làng mạc. Vì cớ gì hình ảnh lại nhiễu loạn mờ ảo thì nàng không thể nghĩ thấu.

Và rồi nó sà xuống. Bất ngờ, gió từ đâu bỗng xộc vào, âm thanh của cỏ cây chim chóc bỗng hiện hữu, tầm nhìn bỗng rõ ràng. Cứ như vừa có một bàn tay vô hình vén lên tấm màn ngăn cách giữa mơ và thực. Và hiện thực, họ đang tiếp cận.
Đáp chân xuống một khu vườn trơ trọi, trước mặt là một hành lang lộ thiên dài thượt, nó bảo nàng bước xuống và chờ đợi.

Họ đứng đó tưởng chừng như cả thế kỷ. Không chuyện trò, không đụng chạm, không nhìn cả đối phương. Một cách vô thức, nàng cũng biết bản thân đang chờ. Nhưng chờ điều gì vẫn còn phải để số phận lên tiếng.


Rồi nó bắt đầu.


"Mẹ!"


Từ phía xa, bóng dáng của một đứa bé hấp tấp chạy đến. Faith chợt thấy nôn nao lạ thường.


Mẹ?


Đến gần hơn, đập vào mắt nàng; mái tóc đen tung bay trong gió, mắt hổ phách rực lên háo hức, những đường nét như được đúc kết từ chính người đàn ông nàng yêu thương nhất hiện ra. Mẹ? Đó phải chăng là con của nàng—và Synahr?


Đây là tương lai?


Trước khi nàng kịp nhận ra bản thân đang làm gì, đôi chân đã đưa nàng lao về phía trước. Kỳ lạ thay, trên mặt đất lạnh tanh, chỉ có tiếng bước chạy của đứa trẻ là hữu thanh. Faith không thể nghe được bước chân của mình, thậm chí—tiếng nói của bản thân. Nhưng nàng mặc kệ, chân vẫn tháo chạy về hướng đứa trẻ đang lao đến, đôi tay dang rộng ra chào đón. Chỉ ba bước, hai bước, một bước, họ đã có thể chạm vào nhau. Nàng sẽ có thể chạm vào con mình.

Song, đứa trẻ đã xuyên qua người nàng.

Faith bần thần, đưa đôi tay lên nhìn. Chỉ có khói mây trắng xám. Nàng không khác gì con rồng ảo đó cả. Vì họ không thuộc về thời khắc này.

"Mẹ, mẹ! Nhìn xem, bầu trời đẹp tuyệt vời!"

Tiếng nói kéo nàng lại với nỗi mất mát khó hiểu trong lòng. Quay người, Faith phóng mắt đến hai bóng hình trước mũi vực, quay lưng về phía nàng. Đứa trẻ dang rộng tay, mái tóc đen chuyển màu đỏ đất trước cảnh hoàng hôn rực lửa. Người đàn bà đứng sau lưng nó, cũng những lọn đen huyền che phủ tấm lưng mỏng manh, chậm rãi tiến đến gần con trai của mình, tay chắp ra sau lưng.

Loang loáng giữa những sợi đen sẫm, nơi đôi tay nối kết, là một lưỡi dao dài.

Không!

Faith lao đến, quên cả tình trạng vô thể của mình.


Đã quá muộn. Lưỡi dao đã ngập vào lưng đứa trẻ. Nó quay người, dõi đôi mắt hoàng kim vào người đàn bà và từ từ lùi lại.


"Mẹ?"


Là lời nói cuối cùng trước khi mẹ nó dang tay đầy nó xuống vực sâu.


KHÔNG!


Nàng phóng người đến bên bờ vực, dõi mắt xuống màu đen hun hút. Nhưng bóng dáng con nàng đã mất dạng.


Một nhận thức kinh hãi bóp nghẹt tim nàng. Ta sẽ giết con mình?


Faith quay ngoắt lại, mọi cảm xúc tuôn trào chợt tắt ngấm khi nhìn lên dung mạo người đàn bà tàn độc. Lưỡi dao trên tay vẫn còn nhuốm máu, mái tóc đen muôn phần giống nàng xổ ra rũ rượi. Nước mắt ướt đẫm hai gò má, đôi mắt quặn lại một cảm xúc mãnh liệt. Có lẽ là ân hận, cũng có thể là giải thoát. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần.


Nhưng không phải là của nàng.


"Quay lại đây, Faith Feir," bóng hình hư ảo của con Rồng, lúc bấy giờ, mới chồm lên phía sau kẻ sát nhân. "Đó không phải là nàng, đừng hoảng loạn."


Lồm cồm bò dậy, nàng đến cạnh con vật huyền bí, dõi mắt lên đầy nghi vấn. Con Rồng không phản ứng, chỉ lắc nhẹ cái đầu to lớn. "Đó là Saisedon Zoieus Baislinger, Tộc trưởng phu nhân đời thứ XII của dòng tộc."

Một lúc lặng đi trong muôn vàn suy nghĩ, không một ai lên tiếng. Đến cuối cùng, con Rồng quay sang nàng, hơi thở phả ra thảm não sầu muộn, dường như nuối tiếc.

"Tất cả là một vòng tròn, Faith Feir. Vòng tròn của định mệnh."

Nói rồi, nó ngẩng cao đầu và rú lên. Từ yết hầu của thân thể xám trắng bỗng lóe lên một khối sáng vàng kim. Nó di chuyển theo cổ, cao dần và cuối cùng, thoát ra khỏi miệng của sinh vật, bay là là xuống trước mặt nàng.
Bất giác, Faith đưa tay hứng trọn.


Đôi mắt nàng mở to khi nhìn vào vật thể—không, sinh vật trong lòng bàn tay. Vẩy vàng óng và cái đuôi ngoe nguẩy, gai nơi đuôi lỉa chỉa và móng vuốt sắc cạnh.

"Bây giờ, nàng đã biết phải làm gì chưa? Faith Feir?"

Faith lờ mờ nhận ra: Đây chính là quá khứ.




.





.





.





Nó đau nhức vô cùng. Đầu óc đã vỡ tung, máu từ đâu lan vào khoang miệng xộc lên mùi tanh tưởi, để lại vị mặn lợ.

Cái chết đang đến.

Nó không muốn chết. Nó cần quay trở lên đỉnh vực, về lâu đài, về căn phòng thân quen, về vòng tay ấm áp của mẹ. Nó phải báo động với tộc phụ, rằng tộc mẫu đã bị quỷ ám. Và ma quỷ luôn tàn nhẫn, nó không muốn bà gặp chuyện khổ sở. Nó sẽ đánh thức bà, tự tay bóp chết loài âm binh ám vào tộc mẫu mà nó hết sức yêu thương. Ma quỷ có đôi mắt đỏ, có nanh dài và mái tóc trắng rối bù.

Nhưng người đàn bà xô nó xuống không hề có những thứ đó.

Nó đau quá. Cái đau chì chiết, tê dại đi trí óc, đến nỗi nó không còn biết chúng từ đâu ra. Sâu trong tim nó, một khối cảm xúc hình thành. Và nó không phải thứ các giáo sĩ thánh thiện có thể chấp nhận: Sự Thù Hận.


Thứ xúc cảm mới mẻ, như một khối than hồng trước gió, cứ sáng dần, đỏ lên, và bốc lửa.


Đừng! Synahr.


Giọng nói kỳ lạ. Nó muốn ngước đầu lên. Nhưng không có sức.

Cảm giác mát lạnh bao trùm nó, song mờ ảo và không thực, như thể bàn tay của gió đang mơn man trên da nóng sốt. Nó nhắm mắt, để sự yên bình lan tỏa.

Nó chưa hề nghĩ, cái chết lại mang giọng nói của một người đàn bà.


Synahr, Synahr


Synahr có đôi mắt hổ phách đẹp nhất trên đời này, ta thề.


Ích kỷ, Synahr. Ta rất ích kỷ


Ta sẽ không để Chúa làm việc này với mình, thêm một lần nữa.


Ta thề.


Cơ thể nó nhẹ hẫng, như đang được một đôi tay vô hình nâng lên và ve vuốt. Nó gượng mở mắt.


Và trông thấy người đó.


Synahr, chúng ta đang ở đâu?


Đáy vực thẳm.


Synahr, ngươi không nghĩ đã đến lúc phải leo lên rồi sao?


Đôi tay hư ảo của người đó xòe ra, và nó trông thấy 'nó'.


Vẩy vàng sáng lên óng ánh. Nó tên là Hostarius, Synahr. Nó sẽ giúp ngươi đứng dậy, thoát khỏi tay thần chết. Từ nay nó sẽ theo ngươi. Suốt đời.





Hãy nhớ, 'phải chạm đáy vực thẳm trước khi có thể tự chân leo đến thiên đường.'





Rồi, như cái cách xuất hiện, người đó biến mất.








Mở mắt, nó đã lịm đi bao lâu?


Chung quanh trắng xóa. Trước mặt, một cái thang xám kéo dài lên tận trời. Nó mỉm cười và bắt đầu leo lên.


Nó leo, leo mãi, leo mãi. Khi ngoảnh mặt, thấy dưới chân chỉ là—thây xác. Cứ mỗi nấc thang, chúng lại chất cao hơn, liếm sát gót chân nó. Những ngón tay rữa nát bám lấy, nó giẫy chân đạp mạnh. Những sọ người tru lên thảm não, nó bịt tai không nghe. Mùi thịt thối vờn theo như gió cuốn, nó nín thở không ngửi.

Không thứ gì khiến nó chùn lòng. Nó vẫn cứ leo, mong ước vươn đến thiên đường người đó đã nhắc đến. Dù mong ước thuộc về một con quỷ.

Một nhát chém xuống, Croy gục ngã.


Hai nhát, Molanh đầu lăn lóc.


Ba nhát, Berethien ngập ngụa máu tanh.


Feithor, Nate, Balorak, Wuiff, Dow đều không toàn vẹn xác…


Tất cả, đều nằm dưới chân nó. Là nấc thang để nó vươn đến một thiên đường bất định. Thiên đường người đó đã nhắc đến.


"Syanhr, hãy tỉnh lại!"

Nhưng chào đón nó trên đỉnh vinh quang là đôi mắt đỏ của loài âm binh, mái tóc đen rũ rượi tỏa ra như tấm màn của bóng đêm tà ám. Casamona, ở đầu kia của chiếc thang, duỗi bàn tay về phía nó gọi mời. Nó nghiến răng, những ngón tay đưa lên, vuốt dài xé toạt da thịt chui ra, vảy vàng bao bọc lóe lên căm phẫn.

Nó cắm phập móng vào ngực ả. Máu chảy ròng khiến nó hả hê.

Khung cảnh phía sau ả bỗng rách toạt màu trắng, để lộ một vùng trời ửng đỏ và quạ đen chao liệng. Đôi mắt ma thuật của ả cũng đột nhiên biến sắc, dịu lại và chuyển dần thành xanh thẳm. Xanh của bất tận.
Đau đớn pha lẫn kinh ngạc tràn ngập trong chúng, ả mở miệng rên khẽ.

"Synahr?"

Nó nhận ra giọng nói đó.


"...Faith?"

Trước khi nó kịp làm rõ thứ cảm giác hoảng loạn, đau khổ đến nghẹn ngào trong mình; miệng ả lại mấp máy, bàn tay run rẩy áp nhẹ lên mắt nó.

"Hãy quên, Synahr Baislinger, bề tôi của sự thù hận.
Ký ức về người sẽ mãi ly phân.
Đến chừng nào máu lại chạm lưỡi.
Lời thề viết bằng máu tươi. Ta và người."*




.





.





.





Faith nằm đó, thở dốc, sự sống cạn kiệt cùng vết thương ngập máu trên ngực; mắt bất lực nhìn một nhân vật mờ ảo trong y phục trắng tinh nâng lên thân xác của Synahr.

Và biến đi vào không khí.

Đấy phải chăng là một dạng hình thể của Thần chết, khoác lên người cái vỏ ngoài thần thánh?


Nàng đã thất bại? Synahr đã chết?

Bóng hình con Rồng ảo lại che ngập khoảng không phía trên nàng. Faith để mặc. Mọi chuyện chẳng còn gì đáng để nàng quan tâm. Nó cúi xuống, hít ngửi vết thương chí tử đang chảy máu không dứt, hả miệng và liếm nhẹ. Thân thể Faith giật lên từng cơn vì sự tiếp xúc; nàng cảm thấy ấm, rồi nóng, rát, bỏng lửa, nhưng không hề kêu la. Nàng đơn giản không còn đủ sức.

Thế rồi, da thịt chợt mát lạnh, sự nhức nhối chấm dứt. Nàng không cỏn đau nữa. ít nhất thì, thân xác bên ngoài không.

"Tất cả là một vòng tròn, Faith Feir. Vòng tròn của định mệnh."

Con vật lại nói trước khi—một lần nữa—đập cánh chìm vào bầu trời nổi lửa.






Faith gượng dậy, không hề ngạc nhiên vì vết thương chết chóc đã lành miệng. Như một kẻ không hồn, nàng bước đi xiêu vẹo giữa bãi tha ma, quạ đen lượn lờ quanh thân khiến mái tóc huyền tung lên hoang dại. Cúi xuống nhìn thân xác thoi thóp của lão già râu bím, con người đã—trong một buổi chiều—hủy hoại tất cả của nàng; Faith đưa tay lên, cũng không biết sẽ bóp chết lão bằng tay trần hay dùng chút ma lực còn sót lại. Nàng chỉ biết mình cần làm gì đó.

Và quyết định đến thật bất ngờ. Với cả chính bản thân kẻ ra quyết định.

Đặt bàn tay ngang miệng lão, Faith rạch nhẹ một đường nhỏ và để máu rót xuống cổ họng kẻ sắp chết. Bàn tay kia đặt trên đôi mắt nhắm nghiền và bất giác lập niệm. Lời tuyên thệ cổ xưa tuôn ra tự nhiên như hơi thở của những linh hồn pháp sư vĩ đại.


"Lót đường cho ta, sinh mạng của ngươi sẽ.
Lời thề viết bằng máu tươi. Ta và người."**




.





.





.





Ngay lúc ấy. Cách đó ba ngàn bốn trăm hai mươi dặm.
Lâu đài Socaringa, Socarlei. Y'tellarien.

Nó choàng tỉnh, gian phòng tối sầm với le lói vài ngọn nến và ánh lửa yếu ớt trong lò sưởi. Trần nhà cao vút, đen ngòm, lác đác vài chúc đài treo. Phía góc phòng là một chiêc bàn đồng, hai chiếc ghế lưng cao nằm san sát. Bức tường trên lò sưởi trưng bày dàn vũ khí nạm đá, hai thanh gươm vàng xếp chéo lên nhau. Cạnh bên cửa sổ khung đồng treo hai tấm thảm phù màu đỏ tía, biểu tượng với chỉ thêu đủ màu hiện lên hình một con rồng vẩy vàng.

Mắt lướt qua những chi tiết quen thuộc, nó lầm bầm. "À, ta chỉ đang trong phòng của mình."

Đấng Cổ Xưa trong y phục tinh nguyên, tay cầm gậy đứng nơi góc phòng, mông lung leo lắt như ngọn đèn trước gió.


“Ay, mừng ngươi đã về nhà, Synahr Baislinger.”







________________________________________________________
*Ý nói chừng nào Synahr không nếm được máu của kẻ gieo lời tuyên thệ (là Faith), hắn sẽ mãi mãi mất đi phần ký ức về nàng.
**Nếu Faith bị vong mạng, kẻ chết thế sẽ là lão Haw.
***Cả hai phía trên đều là Tuyên-Thệ-Máu, một dạng tuyên thệ cổ xưa huyền bí, với mục đích gắn kết những con người tuyên thệ với nhau bởi máu theo nhiều cách khác nhau, không cố định. Chỉ có những pháp sư cao tay mới có thể lãnh hội được phép tuyên thệ này. Bởi nó không đến trong sách vở, mà từ bản chất sơ khai của mỗi người.


{Như các bạn đã thấy, 'Nó' là một cháp có phần rắc rối khó hiểu. Không cần biết các bạn suy diễn ra sao, có một số điều bạn R sẽ khẳng định rõ để tránh rối trí:

1. Synahr là nó.
2. Kẻ trao Hosterius và cứu mạng Synahr trong quá khứ, chính là Faith.
3. Lúc cắm móng vào ngực Faith, Synahr đã nhìn thấy được? Đúng. Vì Cazeit Bo lúc đó đã được máu của Faith giải trừ.
4. Synahr được Đấng Cổ Xưa đưa về Socarlei, hoàn toàn hồi phục và quên đi tất cả.

Hic, đầu tác gỉa đang bùng nổ:(( }



2 nhận xét:

  1. Chap này hay quá ss ơi, đúng là bất ngờ thiệt. Vậy ra Fa đã cứu Sy? Phục cái cách ss khiến mạch truyện liền mạch như vậy. Mà sao con rồng đó kêu Fa là Faith Feir vậy? Cũng không hiểy lý do gì mà Fa lại chịu cứu lão quái đó, không giết đi cho xong?

    Trả lờiXóa
  2. gud gud.tình tiết hấp dẫn woa^^

    Trả lờiXóa