Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 3 - Chạm mặt



    C.h.a.p.t.e.r 3
    Chạm mặt





Biển Trắng, ngoại ô Hafaret mười dặm, Y'tellarien.
Năm thứ 133 theo lịch Mah-hi, đế chế Zoieus.

Khi đặt tay lên "Khu Vườn Bí Mật" của Burnett, chưa ai nói với Faith Matheson rằng, cái thế giới thần tiên của Mary lại ngổn ngang xác chết.

Cho đến khi nàng choàng tỉnh.



Hơi lạnh làm nàng rùng mình, bầu trời xám một màu hắc ám, tiếng sóng biển vỗ bên tai như từ cõi hư vô vọng lại.

Một mùi ôi thối xộc lên khiến người ta muốn nôn mửa. Nhổm người ngồi dậy, Faith cảm thấy bản thân yếu ớt lạ kỳ, nhưng tuyệt nhiên không có cảm giác tê nhói mỗi lần sau phẫu thuật. Nàng chớp mắt, mọi vật xung quanh dần dần hiện rõ, sắc xám u ám và ánh xanh đượm của đêm đông khiến nàng bàng hoàng. Đây chắc chắn không phải là gian phòng trắng quen thuộc.

Nín thở, Faith lạnh người khi quang cảnh hãi hùng lọt vào mắt.

Trên bờ biển dài với bãi cát xám xịt, hàng loạt xác chết nằm la liệt. Faith không thể rõ tường tận từng chi tiết. Nhưng chỉ dựa vào những bóng hình chồng chất lên nhau, cũng đủ cho thấy đấy là những xác người. Và hoàn toàn không nguyên vẹn.

Ác mộng.

Ác mộng là như vậy sao?

Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, Faith đã quay ngoắt người phóng về hướng đất liền, nửa lê lết, nửa tháo chạy, miệng hét lên những âm thanh phát loạn mà bản thân nàng cũng không còn rõ là những gì.

Có ai đó—bất cứ ai đó, xin hãy xuất hiện để kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng này!

Như nghe được lời nguyện cầu tha thiết của nàng, từ xa bụi mù phất lên, để lộ những bóng người kéo đến. Faith cảm thấy lồng ngực như vỡ tung vì vui mừng. Rồi sẽ có người đưa nàng rời khỏi nơi quái quỷ này trở về bệnh viện. Chưa bao giờ căn phòng nhỏ không màu số 402 lại trở nên thân thương đến thế.

Đoàn người đến gần hơn, một cảm giác bất an từ đâu bỗng dấy lên—Lính cứu hộ đời nào lại không những ăn mặc kỳ dị mà lại còn—Trời ạ—cưỡi ngựa!

Không phải xe cứu thương. Cũng chẳng phải lính cứu hộ.

Tất cả những gì nàng trông thấy là một nhóm người phục trang như những chiến binh thời cổ đại, vó ngựa tốc lên ngông cuồng và những lưỡi rìu nhấp nháy trong ánh xanh câm lạnh của chiều tà.

Cơn run tê dại bỗng lướt qua sống lưng.

Những con người này mang ý định giết chóc.

Faith đứng khựng, toan quay mình tháo chạy về hướng ngược lại, nhưng tiếng hò hét bên tai đã làm nàng bấn loạn rồi té nhào xuống nền cát lẫn đá nhọn.

Lại một tràng âm thanh rộn lên, lần này pha lẫn giọng cười nhạo báng và tiếng ngựa hí vang trời. Hốt hoảng nhìn xuống, Faith trông thấy thòng lọng thừng quấn chặt ngang thân, kềm lại cả cử động của hai tay—hệt như một con ngựa hoang bị trói gô bởi những gã cao bồi.

“Các người không có quyền làm như vậy! Ta là công dân nước Mỹ, ta sẽ kiện cho các người ở tù đến hết kiếp vì sự ngược đãi phụ nữ!” nàng thét lên, sự bất mãn trước hành động man rợ làm mờ đi cả nỗi sợ ban đầu.

Vó ngựa dừng lại. Faith thở hắt ra nhẹ nhõm, cầu mong lớp da dưới lưng đã không bị nền đất lờm chởm đá nhỏ xé toạt. Nhưng lạ thay, nàng không hề cảm thấy một sự đau đớn nào. Nhìn xuống, nàng nhận ra ngay nguyên nhân: y phục giáp sắt.

Faith nhíu mày. Từ lúc nào nàng đã thay vào bộ giáp này?

Vẫn còn chưa hiểu ra chuyện gì, một luồng hơi lạnh bỗng xộc vào mặt, mũ sắt trên đầu bị hất tung. Faith bàng hoàng khi muôn vàn lọn tóc đen nhánh như gỗ mun tỏa ra quanh thân.

Kể từ khi nào tóc mình lại dài ra như vậy? Không lẽ mình đã ngủ mất hàng chục năm?—nàng tròn mắt, vẫn còn chao đảo vì cú giật bất ngờ.

Tên chiến binh râu vàng soi mói người thiếu nữ tóc đen trong bộ giáp bạc cồng kềnh với đôi mắt mở to kinh ngạc. Những chiến sĩ bủa vây xung quanh cũng nín thở nhìn chòng chọc vào tù binh của chúng, miệng há to nói không nên lời. Faith ngước mắt dò xét tên đàn ông khổng lồ trước mặt mình, rồi lại những kẻ trên ngựa vây quanh, lòng rối bời không hiểu chuyện gì đã khiến chúng có thái độ sửng sốt như vậy.

Gã hoàng mao cầm đầu là kẻ đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng bằng một tràng cười sang sảng. “Cius! Ta cứ tưởng mình đã tóm được một con chó biển bại trận. Ai ngờ xé toạt lớp lông dơ dáy lại là một nàng hải âu xinh đẹp!”

Gã vừa cười vừa nhấc bổng Faith lên, ghì sát cơ thể nàng vào lồng ngực. Hơi thở chua chát phả mạnh trên gương mặt mỹ miều khiến nàng quay ngoắt đi. Gã đàn ông quả thật đã khiến cho ý nghĩa từ 'hôi miệng' chuyển sang một đỉnh cao khác.

“Hãy nói xem nào, chú hải âu bé nhỏ của ta, nàng làm gì trong thứ trang phục dị hợm này? Một mỹ nhân như nàng đáng ra phải được gói gém trong nhung lụa mới đúng," gã vừa nói vừa nhìn chòng chọc vào mặt Faith, đôi mắt nheo lại đảo xuống ngực nàng rồi bật cười một cách hàm ý, "hoặc…không với bất kỳ thứ gì cả!”

Faith rùng mình. Không phải chứ? Cho dù trong tưởng tượng phong phú nhất, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bị cưỡng bức tập thể—huống chi lại dưới tay những tên điên trong hóa trang kỳ dị này! Đây có phải là thứ người ta gọi là 'ác mộng đêm Halloween' không?

Nàng nhắm nghiền mắt, miệng lẩm nhẩm cầu khẩn cho mộng mị gì cũng lập tức kết thúc. Bởi giấc mơ này ngày càng trở nên thật hơn, và Faith ghét điều đó. Nó giống thật bởi cái đau thốn xương khi vòng tay của gã tóc vàng choàng qua ôm chặt, sau đó là cảm giác nôn thốc khi cơ thể bị ném lên lưng ngựa và tải đi không khác gì một tảng thịt sống. Thông thường, trong mơ người ta không thể cảm thấy nỗi đau da thịt rõ ràng, chì chiết như vậy.

Sau một hồi ngọ nguậy trên lưng ngựa, đường đi dằn xốc và tư thế chổng ngược khiến nàng muốn nôn tháo—đó là nếu như trong bụng nàng có bất cứ thứ gì để nôn ra. Sao chứ? Nàng cảm thấy như mình vừa bị bỏ đói suốt nhiều năm vậy! Faith kết luận không có cách nào có thể khiến nàng tỉnh giấc được nữa. Thế là, nàng quyết định làm điều duy nhất có thể: nằm yên chờ đợi.

“Đúng là một chú chim câu ngoan ngoãn,” nàng nghe loáng thoáng lời bình phẩm của tên thủ lĩnh, trước khi lịm đi vì cơn chóng mặt kinh người.


.


.



Khi đoàn người về đến trại lính cũng là lúc Faith bừng tỉnh. Cơ thể nàng bỗng được nhấc lên và—lại một lần nữa—nằm vắt vẻo, lần này qua ngang vai của gã thủ lĩnh râu vàng. Nàng cảm thấy lo lắng vì mọi vật xung quanh không có dấu hiệu gì cho thấy mình đã thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy.

Thật lạ. Càng lúc càng lạ.

Gã đàn ông vác Faith trên người la hét vài lời khẩu lệnh rồi đi thẳng vào căn lều trắng gần đó. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán khi nàng nhìn quanh và trông thấy hơn chục gã chiến binh khác trong trang phục cổ đại đứng tỏa xung quanh, miệng hò reo nhiều lời châm chọc khiếm nhã.

Từ một góc mắt, Faith bắt gặp một cử động nhỏ nơi đám người đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới ngồi thủ phục trong gông xiềng—chắc hẳn là tù nhân. Nàng nhướn mày, đập vào tâm điểm của sự chú ý là một gã đàn ông vạm vỡ, to con hơn tất cả tù nhân còn lại. Mái tóc đen rũ rượi và chòm râu rậm rạp dính sát vào làn ra thấm nhuần máu lẫn mồ hôi nóng rát, đôi môi trắng dã há ra đớp lấy từng hơi thở như một con cá mắc cạn. Có cái gì đó nơi con người này làm dậy lên trong nàng sự thương cảm khó hiểu.

Một nhát quất xé toạt không khí lao xuống tấm lưng chằn chịt vết roi, Faith cắn răng.

Đừng!”

Bước chân tên thủ lĩnh khựng lại, mọi con mắt đổ dồn về phía nàng. Lại có thêm tiếng cười đùa, lần này bao gồm cả gã đàn ông đang vác nàng trên vai. Hắn lầm bầm vài lời trêu ghẹo rồi vỗ mạnh vào mông nàng chan chát. Nhưng, Faith Matheson lúc bấy giờ lại quá lạc đi trong sự phát hiện của chính mình để phản ứng.

Không khí dường như ngừng chuyển động. Người tù nhân ngước đầu lên. Một con người thật sự có thể quên mất cả việc thở khi bị đôi mắt hổ phách kia khóa chặt.

Faith lạnh người.



Synahr Baislinger!



Nàng thề, mình có thể nghe được tiếng cười hào sảng của Đấng Cổ Xưa vào lúc ấy.




2 nhận xét:

  1. truyện hay qua bạn ơi. giọng văn rất ổn định. cảm ơn bạn rất nhiều

    Trả lờiXóa
  2. Vậy là Faith sẽ xuyên không và thế chỗ cho Casamona, tự nhiên mình thấy tội cho Casamona, biết rõ mình sẽ không còn là mình nữa. Thân thể của nàng, gia tộc của nàng, cuộc sống của nàng không còn là của nàng...

    Trả lờiXóa