Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 7 - Rừng thiêng Mũriem



    C.h.a.p.t.e.r 7
    Rừng thiêng Mũriem






Không! Điều đó thay đồi tất cả!

Faith vừa nghĩ vừa tháo chạy vào bóng đêm huyền hoặc của khu rừng u linh, mặc kệ cho cây cối xé nát y phục, cho đá nhọn đâm sâu vào da thịt dưới lòng bàn chân.

Nàng chạy. Chạy trốn khỏi Synahr Baislinger.

Bất cứ ý niệm điên rồ nào đã khiến nàng nghĩ rằng gã đàn ông cần sự giúp đỡ của nàng?—tệ hơn nữa, khiến nàng tin vào hắn?

Synahr Baislinger không phải là một con người. Nàng chắc chắn.











Cái buổi sáng hai hôm sau lễ kết hôn, mọi chuyện vẫn rất bình thường. Hắn bị thương nằm dài trên lưng ngựa, nàng lững thững dắt dây cương đi trước. Họ không trò chuyện, nàng và hắn. Đơn giản là vì nàng không dám, và hắn không cần.

Nàng không phải là một kẻ ít nói—ngược lại là khác, ngay cả bác sĩ Brown và y tá Clara cũng còn e sợ sự tò mò của nàng, Faith Matheson 'được' cả khoa tim kinh hãi gọi là cô-gái-của-muôn-vàn-câu-hỏi. Vậy đấy, nhưng nàng vẫn không dám mở lời hỏi chuyện gã chồng 'hờ' của mình. Có cái gì đó ở Dath—à không, Synahr Baislinger—khiến nàng e dè, nhưng chỉ là e dè thôi, chứ không phải là nỗi sợ.

Ít nhất thì lúc đó nàng thật sự tin thế.

Họ đã đi dọc theo con đường mòn xung quanh khu rừng Mũriem, nơi Crodoth cho biết là phần đất đất thiêng của vùng Trung Ân mà con người không bao giờ nên xâm phạm, nếu không muốn nhận lãnh một kết cuộc đau thương. Faith nghi ngờ phần lớn của nỗi sợ đó bắt nguồn từ mê tín. Jerusalem cũng là một mảnh đất thánh, và người ta tìm thấy được gì ở đó?—Đất cát thô thiển và xương trắng chồng chất. Tuy vậy, vì thế giới này không thuộc tầm hiểu biết của nàng, Faith biết mình không nên quá tự tin vào những suy nghĩ chủ quan.

Cầm tấm bản đồ Crodoth giao cho, nàng thở dài ngao ngán vì những thứ ký tự ngoằn nghèo không mang chút ý nghĩa. Tại sao Đấng Cổ Xưa lại trớ trêu như thế? Khiến nàng hiểu và nói được thứ ngôn ngữ nơi đây, nhưng lại không hề đọc được?

"Đàn bà, nàng có chắc chúng ta đã đi đúng hướng?” Dath Mariowen sau nhiều giờ im lặng bỗng lên tiếng.

Faith nhìn phu quân mình chòng chọc. Đàn bà? Gã đàn ông đã không thèm mở miệng trong suốt gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nhưng khi bắt đầu thì lại gọi nàng bằng cái danh xưng bất nhã như thế?

"Cái tên là Faith Matheson, nếu ông không phiền," nàng đáp, sự bất mãn hằn rõ trong lời nói.

"Gọi ta là 'phu quân', hoặc 'chàng'," giọng hắn lạnh lùng như băng tảng, hoàn toàn phớt lờ sự khó chịu của nàng. "Và họ của nàng bây giờ là Mariowen."

Đuôi mắt nàng khẽ giật. Sự bực bội chiến thắng cả nỗi e sợ âm ĩ, lời phản bác vọt ra ngay trước khi nàng kịp suy nghĩ. "Tôi sẽ gọi ông là phu quân chỉ khi ông đổi cách xưng hô khác lịch sự hơn."

"Im lặng! Nàng đang hạch hỏi quyền uy của ta?"

Faith giật mình trước lời gắt sắc lạnh của gã đàn ông, nhưng lại không hề lùi bước.

"Tôi chỉ đơn giản muốn ông lịch sự hơn."

"Ta là phu quân của nàng. Đồng nghĩa với việc nàng phải luôn quy phục dưới mệnh lệnh của ta. Ta gọi nàng như thế nào là quyền của ta, nàng không được yêu cầu ta bất cứ điều gì."

Đôi mắt Faith bây giờ đã mở to còn hơn hai hòn bi ve, miệng nàng hình thành một chữ 'O' hoàn hảo. "Cái gì? Ai đặt ra điều luật điên rồ đó? Hay ông chỉ đơn giản là một kẻ rất bất lịch sự?"

"Đấy luật-vàng-son ở nơi đây, đàn bà ạ," hắn trả lời một cách bình thản.

"Bắn bỏ nó đi! Luật vàng son? Đừng khiến tôi cười phá lên! Và đừng bao giờ gọi tôi là đàn-bà!"

Con ngựa đột nhiên dừng bước, gã đàn ông không tụt xuống, chỉ lẳng lặng quay sang nàng. Khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, đôi mắt rực ánh vàng kim nhưng lại tăm tối theo một cách khác. Faith rùng mình, bất thần lùi bước trước sự vô cảm đến rợn tóc gáy của con người trước mặt, có cảm tưởng như đôi mắt mù lòa kia đang dùi thẳng mũi dao vào tận hồn nàng.

"Ta sẽ không bao giờ bị nói ngược lại một-lần-nào-nữa," hắn nhấn mạnh từng chữ.

Đó thậm chí không phải là một lời yêu cầu. Mà là mệnh lệnh.

Lòng tự trọng của Faith kêu gào phản đối, nhưng bản năng cầu sinh lại vùng lên níu lại. Có cái gì đó rất không bình thường ở con người này. Nàng thừa biết ở một xã hội phong kiến, địa vị thấp kém của một người đàn bà không có gì lạ. Nhưng, Faith đủ sáng suốt để nhận ra rằng, bản chất thống trị của gã đàn ông trước mặt nàng không chỉ áp đặt trên riêng giới nữ.
Dath Mariowen chưa bao giờ bị nói 'không' trước quyền lệnh của mình, bởi cả đàn ông lẫn đàn bà.


Nuốt cơn giận vào bụng, nàng nín bặt, bụng rủa thầm nỗi sợ hãi vô lý.

Nhưng nàng lại không biết, nó không vô lý chút nào.

Trên vùng đất Y'tellarien rộng lớn này, cái tên Synahr Baislinger được nhắc đến như một lời nguyền rủa. Đàn ông kính nể hắn, phụ nữ lại kinh hãi, trẻ con xem cái tên Synahr Máu Lạnh như một quái vật nấp dưới giường mỗi đêm. Faith, phúc hạnh thay, hoàn toàn vô tri trước điều đó. Trong mắt nàng, hắn chỉ là một Dath Mariowen—gã tù nhân tội nghiệp với bản tính khó hòa nhập cũng tội nghiệp không kém.

Người ta nói vô tri là phúc phận, quả thật không sai.







Chiều hôm ấy, Faith mãi mê đứng ngắm muôn vàn nhánh cây Bah'lah mu sừng sững tỏa ra trên đầu, treo trên cành là những quả xanh màu ngọc lam. Crodoth đã từng nhắc nhở nàng phải luôn trữ sẵn chúng để mang theo dọc đường. Ông nói thứ quả xinh đẹp đó có thể giúp họ tránh khỏi dã thú và những sự thăm viếng không thiện ý của sinh vật huyền bí ven rừng. Nàng không tin mấy vào hiệu quả của thứ trái cây nhỏ bé trong tay, nhưng cũng miễn cưỡng làm theo lời căn dặn của vị giáo sĩ.

Xong việc, nàng quay trở về bên cặp ngựa xám, lòng có phần báo động vì không trông thấy Dath.

Mặt trời rót thứ ánh sáng đỏ ửng tràn ngập cả một góc trời, Faith đưa tay che mắt. Thật lạ, theo lời Crodoth nói, vùng Trung Ân khí hậu luôn ẩm thấp, một năm không thấy rõ ánh dương đến ba lần. Vậy mà từ hôm qua đến giờ, tuy ban ngày âm u sắc đông, đến chiều mặt trời lại bất ngờ ló dạng. Và cứ mỗi lần như thế, Dath Mariowen lại biến đi không thấy bóng.

Nàng biết mình không nên tò mò đi theo, cũng không có ý muốn đi theo con người đáng sợ đó. Song, tiếng gầm thét từ xa đã hoàn toàn đánh bật sự sợ hãi trong nàng. Như một con thiêu thân, Faith lao về hướng tiếng động, lòng cầu nguyện không chuyện gì đáng tiếc đã xảy ra cho Dath. Gã đàn ông tuy cao ngạo đáng ghét, nhưng không đáng chết. Vả lại, hắn là điểm tựa duy nhất của nàng trong thế giới xa lạ này.

Xuyên qua tán lá rậm rạp, chân luồn vào những bụi cỏ dại cao đến gối suýt vấp ngã vài lần, Faith biết mình đã bước chân vào phạm vi rừng thiêng, nhưng lại không hề có ý định quay đầu rời khỏi.

Dath Mariowen đang quỳ dưới một tán cây âm u, thân gập xuống, tay ôm lấy đầu và rên rỉ không ngừng. Nàng cắn môi, chạy vội đến bên người đàn ông đáng thương. Những vết thương chưa lành đã hành hạ hắn đến vậy sao? Nàng chưa hề nghĩ đến điều đó, bởi bình thường hắn cư xử vô cảm quá mà…

"Ông không sao chứ?" Faith quỳ xuống bên cạnh gã đàn ông.

"Đi… Rời khỏi đây…" hắn thì thào bằng chất giọng trầm thấp, kềm nén.

"Làm sao tôi đi được, có phải vết thương—"

"ĐI! TA BẢO NGƯƠI ĐI! CÚT! RỜI NGAY-LẬP-TỨC!"

Tiếng gầm thét làm nàng bật lùi trong hoảng loạn, ngã cả ra nền đất. Sự yên lặng tiếp nối khiến Faith lầm tưởng mình đã điếc hoàn toàn. Lồm cồm đứng dậy, nàng toan rời khỏi như Dath đã xua đuổi.

Bước chân chưa quá mười, Faith đã quay đầu lại, lòng ngổn ngang khi trông thấy gã đàn ông mù lòa vẫn còn quỳ trên nền đất. Thân hắn giật lên từng hồi, máu thấm qua lớp vải nhuần mồ hôi lan rộng trên lưng áo, cổ họng phát ra những âm thanh ray rứt nhưng kềm nén, cứ như một sư tử hoang bị thương—quá đau đớn để giữ yên lặng, nhưng lại quá cao ngạo để gào lên thảm thiết.

Nỗi đau nào đã khiến người đàn ông to lớn này gục đổ thảm hại đến như vậy? Chắc chắn không phải là vết thương tầm thường trên lưng kia.

Và Faith đã làm một việc ngu ngốc: quay trở lại.

"Thích hay không, tôi cũng không thể để mặc ông rỉ máu đến chết như vậy," nàng nói.

Gã đàn ông không trả lời, mặt khác, lại càng trở nên run rẩy. Nàng nhíu mày, đưa tay ra toan luồn qua eo đỡ hắn đứng dậy.

Vừa chạm tấm lưng đẫm máu, bàn tay hắn đã vung lên, tạt ngang qua má khiến nàng té nhào. Ôm lấy bên má bỏng rát, Faith long mắt ngước nhìn con người trước mặt. Hắn đánh nàng? Kẻ chỉ có ý muốn giúp hắn?

"Thứ đàn bà ngu xuẩn…" quay lưng về phía nàng, Dath lồng cồng lùi người đến bên cây đại thụ sau lưng, mặt cúi gầm, hai tay bám chặt vào thân cây như thể nó có thể bật rễ rời đi bất cứ lúc nào. "…ta đã bảo ngươi đi—Không! Hostarius! Không! Ngươi không thể chạm đến ả!!!"

Đáng ra phải nên phẫn uất vì cái bạt tay vô duyên cớ, Faith bây giờ lại cảm thấy lo lắng cho gã đàn ông trước mặt nhiều hơn. Thương tích ngoài da tuyệt nhiên không thể nào khiến hắn cư xử bấn loạn như thế. Nàng đã từng chứng kiến nhiều kẻ trở cơn suy tim, cũng không lạ gì cảnh tượng của những bệnh nhân động kinh. Đằng này, Dath Mariowen đang hành động hệt như một tên loạn trí!

Một tiếng gầm khác vang lên khiến nàng bất giác lùi bước.

"Không! Ta không cho phép—"

Dath chợt im bặt. Hơi thở trong Faith dường như bị rút cạn.

Nhanh như chớp, khuôn mặt của hắn giờ đây đã áp sát nàng, kẻ toàn thân đã bị ghìm sát vào một thân cây khác. Tim nàng đập liên hồi, hơi thờ hằn học, đầu và lưng nhức lên âm ĩ vì cú va chạm điếng người. Nhưng lúc bấy giờ, nỗi kinh hãi xoáy lên trong đôi mắt xanh thẳm không phải bắt nguồn vì cái đau xây xát của thân thể.

Mà từ chính kẻ trước mặt nàng.

Đôi mắt vàng đượm đã lặn đi như mặt trăng thay vị, còn lại chỉ là một màu than chì đen ngòm, bao bọc cả phần trắng của nhãn cầu. Nỗi sợ bao trùm khiến người thiếu nữ hoàn toàn bất động, đến cả thở nàng cũng không dám, chỉ biết giương mắt nhìn vào ke—sinh vật trước mặt. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt mở to thú tính, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không mang chút tính người.

Toàn thân nàng cứng đờ khi hắn chậm rãi cúi đầu xuống một bên vai, lưỡi di chuyển trên làn da trần lộ hở. Faith thở hắt ra, bắt đầu run lên khi cảm nhận được hàm răng mơn trớn. Hơi thở thoát ra ngày càng gấp gáp, mọi cảnh vật trước mặt nàng quay cuồng, không gian như đang bị hút vào một trận giằng co kinh khủng giữa thực tại và cõi mơ.

Rồi nó đứt bặt.

Dứt cánh tay ra khỏi tên quái vật, Faith vùng chạy vào khoảng không trước mặt. Tiếng thét từ chính cổ họng thoát ra không chút kiểm soát
.



Nàng chỉ biết chạy. Không hề quay đầu lại— chỉ một lần.



Ôi Chúa! Hắn có đuổi theo không? Và làm sao nàng thoát được nếu có?


Faith thừa biết điều gì có thể xảy ra nếu nàng không vùng chạy. Gã quái vật có thể đã uống máu nàng—không, là ăn thịt nàng cũng không chừng! Chúa! Người đã đưa nàng vào chốn quỷ quái nào đây?

Mãi lo chìm trong hoảng loạn, nàng không hề chú ý đến sự chuyển biến của cảnh vật xung quanh. Đến khi ánh hoàng hôn đã hoàn toàn bị đẩy lùi bởi bóng đêm huyền hoặc, nàng mới lờ mờ nhận ra mình đã dấn sâu vào khu rừng u mị.

Thân đã thấm mệt, giầy cũng văng đâu mất, hai bên vai thì đau buốt bời cành lá cắt vào trong lúc bỏ chạy, Faith thẫn thờ nhìn quanh.

Người ta bảo Mũriem là một khu rừng thiêng quả thật không ngoa chút nào. Mọi vật, từ những đại thụ cao lớn gấp mười lần cây cối bình thường, cho đến những hòn đá xanh lơ lửng trong bóng đêm hệt như những mảnh dán dạ quang, đều tỏa ra một không khí u linh đến say lòng... Nếu không phải vẫn còn tâm thần hoảng hốt vì cuộc bôn tẩu vừa rồi, Faith chắc đã có thể chiêm ngưỡng kỹ càng hơn sự huyền diệu của tạo hóa.

Vì một lý do thần bí, nàng có cảm giác mọi vật xung quanh như đang mang sự sống của riêng chúng. Là cái cách đám đá phát quang xếp dọc theo con đường mòn không-biết-từ-đâu-mà-ra, hệt như đang chỉ hướng cho nàng dấn bước; hay thứ âm thanh xì xào của lá cây đan quạt vào nhau như tiếng chuyện trò rôm rả từ cao vút phía trên—mặc dù nàng biết rõ chung quanh không hề có gió. Và tuyệt nhiên, không một sinh vật nào hiện diện trong tầm nhìn của nàng. Vì sao vậy nhỉ? Crodoth chẳng đã nói Mũriem là nơi rất nhiều sinh vật huyền bí trú ẩn?

À, là Bah'la mu. Faith lờ mờ nhớ lại thứ quả kỳ lạ hiện vẫn còn nằm trong chiếc túi bên hông. Nhưng nếu nó đã giúp cho nàng tránh khỏi dã thú, sao lại không thể với Dath—

Nhưng hắn là người!

Ôi! Phiền chết đi được!—nàng thầm rên lên trong bụng.

Tay đưa ra vén đi lớp liễu rũ xanh thẫm màu rừng đêm, cảnh vật thần tiên trước mặt đã rút cạn hơi thở của kẻ bộ hành.

Faith chưa bao giờ thấy được một cảnh quan nào kỳ diệu đến thế. Muôn ngàn đóa hoa trắng phát ra thứ hào quang mờ ảo rải đầy trên những phiến đá bao vây lấy mặt hồ, nhiều thác nước nhỏ nối đuôi nhau như những bậc thang trải thứ chất lỏng óng màu xanh thẫm—mượt mà còn hơn cả lụa là, lấp lánh còn hơn cả gấm vóc—xuống mặt hồ .

Thung lũng hoa trước mặt nàng quả là một kỳ tích của tạo hóa. Đẹp đến nín thở.

Cái đau nhói trên bàn tay phải kéo tâm trí nàng trở về với thực tại, dấu hiệu hoa chuông màu đỏ bỗng tỏa sáng, chập chờn liên hồi thứ lân tinh đỏ ửng.

Không ổn. Hắn đã đuổi đến. Mình đã không còn đường để chạy!—Faith hoảng hốt.

"Shaizaa ka zecialr..." [Đến đây với ta]

Âm thanh nhẹ còn hơn tiếng gió, Faith quay ngoắt người lại, sửng sốt khi nhìn thấy đám sinh vật ló đầu lên từ mặt nước. Mái tóc đen dài thượt, làn da trắng ánh xà cừ làm tôn lên những chiếc vẩy óng bạc.

Người cá.

"Shaizaaa..." [Đến đây] một trong số chúng dang đôi tay gọi mời. Nàng lẫn thẫn bước đến, tâm trí hoàn toàn bị u muội bởi vẻ đẹp mê hồn và đôi mắt tím một màu huyền hoặc.

Tiếng gọi phía sau vẫn vang lên réo rắt.






Synahr Baislinger vùng người ra khỏi đám liễu rũ cản bước, bên tai chỉ còn dư âm của giọng cười the thé thuộc về bọn người cá phóng đãng cùng tiếng dạt nước sắc lạnh.

"Ả đàn bà ngu ngốc!"

Là lời cuối cùng trước khi người chiến binh xé nước lặn xuống mặt hồ lạnh lẽo.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét