Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chapter 5 - Pháp đài và kẻ tử tù



    C.h.a.p.t.e.r 5
    Pháp đài và kẻ tử tù






Nội thành Hafaret, Y’tellarien.

Đến buổi chiều hôm đó, Faith Matheson mới nhận ra rằng: thần linh không mâu thuẫn chút nào.

Đấng Cổ Xưa bảo Số Phận đã định cho nàng tìm thấy Synahr Baislinger. Sự không nhất định—mặt khác—lại dẫn đến cuộc hôn nhân giữa nàng và hắn.



Chuyện là nàng đã mò đến được một ngôi làng, thay vì cái doanh trại đêm qua nàng thoát khỏi. Ít ra thì nàng nghĩ đó là một ngôi làng, với những con người ăn mặc kỳ dị và kiến trúc nhà cửa thấp tì, hệt như những ngôi làng Châu Âu cổ. Faith không hề nghĩ mình sẽ tìm thấy được Synahr nơi này.


Cầm lấy dây cương, nàng rảo bước về phía đám đông tụ lại trước quãng trường. Một đài thi pháp hình trỏn xây bởi đá xanh đứng sừng sững giữa lòng khu vực, xung quanh là những cột trụ xám ngắt, chúng tụ lại và tạo thành một hình vòm hoàn hảo. Nhón gót nhìn lên, nàng trông thấy một gã đàn ông với bắp thịt cuồn cuộn, đầu đội vải đen, tay cầm chiếc rìu to còn hơn cái đầu của hắn, hai chân dang rộng như một bức tượng đấu sĩ đứng trên pháp đài nghiêm uy.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Faith hỏi một thằng bé quần áo rách tơi đứng kế bên, mắt nó nhìn con ngựa hung từ nãy đến giờ một cách thòm thèm.

“Ề, người ta sắp chặt đầu tù nhân đấy mà, mày bị đần độn hay sao?”

Nàng nhăn mặt trước lời đáp trả vô lễ của tên nhóc con, kinh ngạc pha lẫn khó chịu.

“Nghĩ tình đều là dân chợ búa với nhau, hay tao giới thiệu cho mày một chỗ bán món hàng hời này nhé. Đổi lại, mày chia cho tao một phần nhỏ cũng được,” thằng nhóc vừa nói vừa liếc sang con vật, đoạn vỗ vào mông nàng và cười lên rúc rích. “Con ranh, mày nếu tắm rửa sạch sẽ chắc cũng kiếm được vài đồng tiền ở quán rượu của lão Soanth.”

Faith thở hắt ra và nắm chặt lấy cổ tay đứa trẻ, phẫn nộ vì hành vi vung tục lại xuất phát từ một thằng bé không ngoài mười-lăm. “Ngựa thì ta không bán, nhưng ngươi ăn nói thì nên cẩn thận, ở nhà cha mẹ dạy đối xử với phụ nữ như thế sao?”

Thằng bé khịt mũi và nhìn nàng với ánh mắt khinh miệt.

“Đàn bà chỉ là một lũ bần tiện. Mày thử nhìn lại bản thân xem, có tư cách gì mà dạy đời tao? Người ngợm thì bẩn thỉu, tóc tai lại bù xù, đến một bộ quần áo đàng hoàng còn không có.”

Faith đỏ mặt trước lời sỉ nhục của thằng nhóc, nửa xấu hổ, nửa lại tức giận. Mắt long lên, tay nàng xỉ vào ngực nó toan để lộ sự phẫn nộ. Dù gì đi nữa, nếu không vì quá dè chừng con người nơi đây, nàng cần phải khiến bản thân trông luộm thuộm, dơ dáy như thế này sao? Sống trong bệnh viện, Faith dĩ nhiên yêu sự sạch sẽ. Nhưng, trờ trêu thay, nàng lại yêu an toàn của bản thân hơn. Thà trông như một kẻ ăn mày nhưng lại được để yên, còn hơn tươm tất để rồi thu hút những sự chú ý không đáng.

Gạt vội tay nàng ra, thằng bé quay ngoắt sang pháp đài, giọng hớn hở rõ rệt.

“Hê, nhìn kìa, lần này là một tên to xác! Ha! Lâu lắn rồi mới thấy có chuyện hay như thế này, trước đây bao giờ cũng là những thằng ốm yếu, còi cọc, rìu chém xuống như chặt củi khô, chả có chút máu me hứng thú gì cả!” nói rồi, nó cùng với bọn người xung quanh hò reo ầm ĩ.

Faith tròn mắt. Con người ở thế giới này đúng là man rợ, đến một đứa trẻ cũng khát máu như vậy?!

Quay người lại, một làn sóng kinh hãi chạy dọc sống lưng nàng.




Synahr Baislinger bị kéo lê lên bục đá, thân thể còn xây xát hơn đêm qua với những vết thương tươi rói vẫn đang rỉ máu. Một lão già trong y phục trắng tinh lủi thủi theo sau, miệng không ngừng lầm bầm như đang cầu nguyện.

Faith cầm lại hơi thở. Đôi mắt nàng long lên những xúc cảm không rõ nguyên do.
Lo sợ. Dò xét. Bảo vệ.


“Tên tội phạm này chính là kẻ sống sót duy nhất trong doanh trại bọn Covec đêm qua. Bọn người còn lại đã bị chủ nhân của chúng ta, ngài Gojayt, tiêu diệt không còn một mống. Nhưng để cho dân chúng thành Hafaret thỏa cơn tức giận, đức ngài Gojayt đã quyết định không giết tên Covec này. Chúng ta sẽ để hắn nếm trải sự hành hạ mà tộc dân Hafaret bấy lâu phải gánh chịu! Phanh thây hắn ra!”

Phía dưới rộn lên nhiều tiếng reo hò. Nếu Faith không phải vừa nghe rõ từng chữ được thốt ra trên pháp đài, nàng đã nghĩ họ đang chào mừng lễ hội.

“Nhưng thưa ngài, tù nhân còn có ba ân huệ cuối cùng trước khi bị xử chết—” lão già bạch y lên tiếng can ngăn.

“Im đi! Hắn là dân Covec! Là kẻ thù của chúng ta, ba ân huệ đó vốn không giúp được gì cho hắn trong giờ phút này, dưới hàng trăm con mắt căm thù của dân chúng Hafaret!”

“Nhưng—”

“Ông chỉ phí lời thôi, Giáo sĩ Crodoth! Mau quay về thánh đường của ông và để ta thực thi chính nghĩa cho dân chúng!”

Nói rồi, hai tên lính lực lưỡng khác đè Synahr nằm xuống, xải rộng chân tay và xích vào bục đá duy nhất trên đài. Bước lên phía trước, gã đao phủ vung lưỡi rìu lên toan chém xuống kẻ tù nhân trong tiếng hò reo phấn khích của dân chúng toàn thành.

Nỗi sợ áp đảo nàng. Con người chung quanh bỗng nhiên trở nên ma quái lạ kỳ, hệt như những người điên cuồng đạo. Bản năng réo rắt trong Faith hai chữ trốn-chạy. Cầm chặt hơi thở, lời nói ngày nào của Đấng Cổ Xưa đột nhiên quay cuồng.

“Cùng một kiếp người, ngươi và hắn.”





ĐỪNG!”

Chung quanh im bặt. Lưỡi rìu sáng bạc đông lại trong không khí. Mọi con mắt đổ dồn về một con bé ăn mày dơ dáy, đầu tóc rối bời, đang len lỏi giữa dòng người tiến lên pháp đài. Hai hàng người nhanh chóng tách ra để nàng đi qua, tránh vấy bẩn lên xiêm y của họ. Gã đao phủ nheo mắt nhìn kẻ can thiệp bé nhỏ qua hai khe hở trên mặt nạ, môi trề lên khi trông thấy con ngựa hung lững thững theo sau.

Đàn bà?! Mày có chuyện gì?” gã gắt gỏng, mắt vẫn dán vào con vật màu hung.

“Ông không thể giết hắn! Hắn vốn không phải là người Covec!” Faith thậm chí không biết mình đang nói gì, nhưng điều quan trọng lúc bấy giờ đối với nàng là trì hoãn, bằng bất cứ giá nào.

“Mày thì biết gì chứ, con ranh bẩn thỉu! Chỉ là một người đàn bà mà dám lên tiếng lớn giọng giữa chốn đông người? Cút! Nếu không thì tao chém luôn cả mày!”

“Không lẽ dân chúng không có quyền lên tiếng hay sao?" nàng biết mình đã đi quá xa khi to tiếng vặn vẹo gã, nhưng lại không cách nào điều khiển được bản thân. "Ngài luôn miệng nói thực thi công lý cho dân chúng, vậy thì phải để cho dân chúng lên tiếng chứ!”

“Gan của mày đúng là to cùng trời, một con nô lệ thấp hèn lại dám lên giọng với kẻ bề trên?!” bấy giờ đã đứng phắt dậy, gã đao phủ bắt đầu khó chịu thật sự trước sự vô lễ của kẻ lạ mặt.

Vị giáo sĩ đưa tay đặt trên vai gã, nhẹ nhàng lên tiếng. “Cô bé không phải là nô lệ, thưa ngài. Trên cổ cô ta vốn không có dấu ấn.”

“Vậy cũng không có nghĩa là nó có quyền nói chuyện với ta!”

“Vậy phải làm sao ngài mới chịu nghe tôi nói?” Faith hỏi, giọng dịu lại.

Gã đao phủ quay đi không trả lời. Vị giáo sĩ tiến về phía nàng, cuối đầu xuống rì rầm.

Sau một vài giây đắn đo, nàng nuốt nước bọt, “Tôi không có tiền gặp mặt, nhưng để tỏ lòng kính trọng đức ngài Gojayt, tôi sẽ dâng con ngựa của mình lên ngài với một ân huệ nhỏ—là vị đao phủ đáng kính của ngài hãy nghe tôi trình bày vài lời.”

Lúc này gã mới quay lại nhìn lướt qua nàng, mắt dừng lại trên con ngựa hung với biểu hiện hài lòng. Ngựa tốt như thế này có thể đem lại cho gã nhiều hơn số tiền ăn hối lộ của cả tháng.

“Ta cho ngươi một lúc.”

Faith lật đật cúi đầu, cũng không biết mình có phải đang cư xử đúng cách hay không. Nghĩ, Faith. Nghĩ!

“Xin hỏi làm sao ngài có thể biết được hắn là dân Covec?” nàng bắt đầu một cách nhỏ nhẹ.

Không một cái chớp mắt, gã đao phủ tiếp lời. “Hắn ở trong trại của lính Covec khi chúng ta đến đó.”

“Nhưng y phục hắn đang mang trên người không giống với những chiến binh Covec chúng ta từng trông thấy.” nàng liếm môi, cầu mong chút thông minh ít ỏi của mình về thế giới này có thể giúp bản thân đối thoại trôi chảy. Nàng vốn không chắc y phục trên người Synahr có phải là của Covec không, lại càng không biết quần áo bọn râu dài đó trông thế nào. Tất cả đều chỉ một chữ: liều.

“Vậy thì hắn không phải là một chiến binh Covec, nhưng điều đó không có nghĩa hắn khống phải là dân xứ Covec”—gã đàn ông cãi lại—"và mọi tên Covec đều đáng chết như nhau!"

Faith thở hắt ra nhẹ nhõm, đầu gật nhẹ. “Tôi không thể nào đồng ý hơn, thưa ngài. Nhưng nếu chỉ là một người dân bình thường, hắn ở trong trại lính Covec làm gì?”

Gã xoay người, dặm chân lên nền đá một cách thiếu kiên nhẫn. “Là nô lệ? Là người hầu? Loth, làm sao ta biết được?!”

Hít một hơi sâu, nàng cầu nguyện thầm trước khi mở miệng. “Nhưng hắn vốn không có dấu ấn trên trán, chứng tỏ hắn không phải là nô lệ," đoạn, thu hẹp mắt và hạ giọng kiên quyết. "Nếu ngài nhìn rõ hắn, với cơ thể vạm vỡ như vậy, lại là người bản xứ, lẽ nào bọn Covec lại bỏ qua một chiến binh tốt như thế? Giải thích thỏa đáng nhất chính là"—nàng bỗng cao giọng—"hắn không phải là dân Covec, mà chỉ là một tù binh bình thường.”

“Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?“

Bước đến bên cạnh Synahr, Faith cố kềm lại sự kinh hoàng trước những vết thương chi chit trên cơ thể rắn rỏi, đoạn đưa tay chỉ vào chân trái của hắn. “Ngoài gông xiềng mà ngài đã còng vào, còn có một chiếc cùm khác đã bị gẫy xích.”

Gã đao phủ kéo phăng chiếc mặt nạ đen khỏi đầu rồi lầm bầm nguyền rủa khi ở bên dưới, nhiều người dân đang xôn xao bàn tán.

Vị thầy tu đến giờ mới chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng lôi miếng giẻ bịt miệng Synahr ra. “Nào, con trai, ta là Giáo sĩ Crodoth của Thánh đường Hafaret, nếu những lời cô bé nói là thật, vậy con là người xứ nào?”

Faith nhướng mày khi đôi môi anh ta khẽ rung động, Crodoth áp sát tai xuống rồi gật gù, đoạn quay qua gã đao phủ. “Ngài Feress, người tù nhân này bảo hắn tên Dath Mariowen, chiến binh của Thôraido.”

Chân mày nàng càng cau lại—Dath Mariowen? Không phải hắn là Synahr Baislinger sao? Tên này đến gần chết còn tâm trí nói dối?

Như đọc được ý nghĩ của nàng, Crodoth quay sang nhìn nàng đăm đăm. Faith chỉ nhún vai. Nếu Synahr Baislinger muốn nói dối đó là chuyện của hắn, nàng không dại gì tự tay trái đánh lấy tay phải bằng cách phản bác công khai.

“Thôraido là cứ địa của của tộc O'noaer, hãy nhìn hắn từ trên xuống dưới, có chỗ nào giống một O'noaer?” gã đàn ông tên Feress khịt mũi.

“Nhưng cũng không phải là dân Covec, hắn là ai vốn đâu quan trọng,” nàng nhẹ nhàng tiếp lời.

“Đúng đấy ngài Feress. Thêm nữa, chúng ta không có quyền giam bắt người thuộc tộc O'noaer, điều này sẽ khiến đức ngài Gojayt gặp rắc rối to," Crodoth lầm bầm phụ họa.

“Nhưng hắn đã gây thương tích cho người của chúng ta!”

“Là vì họ đã vô cớ tấn công hắn.”

“Đằng nào đi nữa, hắn cũng mang tội chết! Không ai làm hại chiến binh của thành Hafaret này mà không đền tội cả!”

“Chỉ một vài vết thương trên vai không đáng để phải đầy người khác đến cái chết, thưa ngài.”

“Giáo sĩ Crodoth, đừng thử sự chịu đựng của ra! Hắn có thể tránh tội phanh thây, nhưng nếu bây giờ không chém hắn, chằng khác nào làm nhục danh tiếng của Ngài Cojayt?” đôi mắt Feress thu hẹp đầy đe dọa, cơ mặt gã khẽ giật.

Crodoth vẫn không hề lùi dù chỉ một bước. “Dân chúng đã tai nghe mắt thấy chuyện ngày hôm nay. Lời đồn vốn có cánh. Nếu bây giờ ngài kiên quyết xử tội người đàn ông vô tội này, danh tiếng của Ngài Cojayt chính là do ngài phá hủy.”

“Vậy có cách nào tha cho Dath Mariowen mà lại không làm hại danh tiếng Ngài Cojayt?” Faith lướt mắt qua khuôn mặt cau có của Feress, rồi lại nét kiên nghị của vị giáo sĩ già, cất giọng hỏi nhỏ—chỉ đủ để ba người họ nghe được.

“Là 'ba ân huệ'.” Crodoth lên tiếng.

Feress khịt mũi, bật cười khanh khách.



Faith chớp mắt ngỡ ngàng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét